
ói trầm thấp, buồn rầu
khẽ thì thầm.
" Để ta ôm
nàng, một lần này thôi. "
Sau cái ôm này,
nàng sẽ mãi không quay trở về bên hắn, hắn cũng không có cơ hội hy vọng rằng một
ngày nào đó cùng nàng nắm tay đi bên nhau đến trọn kiếp này. Vì vậy, hắn muốn
giờ phút này được ôm nàng thật chặt, được lưu giữ những kỉ niệm đẹp nhất về
nàng.
Uyển Nghi yên lặng
để Mộ Dung Phong ôm mình, sống mũi cay cay, cố gắng không để bản thân mình bật
khóc. Toàn thân nàng cứ cứng đờ để Mộ Dung Phong ôm, lặng nghe tiếng tim đập rộn
ràng cùng tiếng thở rất nhẹ của hắn.
Mộ Dung Phong muốn
giây phút này cứ kéo dài mãi mãi, để hắn có thể cứ ôm nàng như vậy, có thể mãi
ôm trong lòng thân hình nhỏ nhắn ấm áp này. Để nàng thuộc về hắn, dù chỉ là
phút giây này, như vậy hắn sẽ không phải nhìn thấy nàng bái thiên địa cùng người
khác trong vài phút nữa. Tuy nhiên, mơ ước vẫn mãi chỉ là mơ ước mà thôi, vì
cánh cửa phòng đã nhanh chóng mở ra, kèm theo giọng nói trầm thấp, quen thuộc.
" Ta hiểu cảm
giác của ngươi, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ta chấp nhận hành động này
đâu đấy. Ôm vậy là đủ rồi, buông ra mau đi. "
Mộ Dung Phong
buông Uyển Nghi ra, giơ chân muốn đạp Nam Cung Việt một cái.
" Tên khốn,
nàng sắp trở thành nương tử của ngươi rồi, có cần hẹp hòi đến vậy không? "
Nam Cung Việt
nhích người né qua một bên, lại giơ chân đá vào mông Mộ Dung Phong.
" Hẹp hòi
cái mông, đổi lại là ta ôm nương tử của ngươi thì ngươi nghĩ sao hả? "
Tử Y, Nam Cung
Nguyệt cùng Vũ Điệp vốn là một bộ dạng đứng ngoài xem kịch vui không nín nổi cười.
Hai người bọn họ lúc này thật giống như hảo bằng hữu đang cãi lộn, không có lấy
nửa điểm gay gắt, ngược lại rất thân thiết.
Tử Y nhìn sắc trời,
hai tay vỗ vỗ vào nhau, lớn tiếng nói.
" Được rồi,
được rồi, giờ lành đã đến, tân lang, tân nương mau chuẩn bị, kẻo qua giờ lành sẽ
không tốt. "
Nam Cung Nguyệt
và Vũ Điệp nghe nói xong, nhanh nhẹn đến bên cạnh trùm khăn hỷ cho Uyển Nghi.
Nam Cung Việt cũng phất tay áo rời khỏi phòng, đi tới lễ đường trước, chuẩn bị
hành lễ.
Ngày nắng, trời
trong, khí hậu ôn hòa, sắc hoa ngập mặt đất, trên trời hoa giấy tung bay, rực rỡ
diễm lệ. Uyển Nghi một thân giá y đỏ thẫm, từng bước yêu kiều tiến vào lễ đường,
nơi có Nam Cung Việt đứng chờ với một nụ cười hạnh phúc. Lần này, nàng chân
chính trở thành vương phi của hắn, chỉ một mình nàng mà thôi. Lần này, nàng
cùng hắn đến với nhau chính là vì một chữ " tình " chứ không còn là
ép buộc như lúc trước.
Đặt bàn tay nhỏ
nhắn thon dài vào bàn tay to lớn thô ráp của hắn, cũng là đặt cả cuộc đời mình
vào tay hắn, nàng mỉm cười dưới tấm khăn trùm đầu, hai má cũng bất giác ửng đỏ.
Mộ Dung Phong đứng
một bên khoanh tay nhìn hai người bái thiên địa, mỉm cười chua xót. Vốn cứ nghĩ
hắn sẽ có thể trụ vững cho đến phút cuối cùng, nhưng là tâm can của hắn rất
đau. Hắn cười nhạt, lê bước, lén trốn ra bên ngoài.
Ngồi bên bờ hồ, một
đống vò rượu rỗng nằm lăn lóc, Mộ Dung Phong vừa ngửa cổ uống rượu, vừa tiện
tay ném xuống hồ một ít thức ăn cho cá. Thì ra, quên một người chẳng hề dễ như
hắn đã tưởng.
" Rõ ràng là
không đành lòng, tại sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy? "
Thanh âm mềm mỏng
vang lên sau lưng, Mộ Dung Phong còn chưa kịp xoay người lại đã thấy Tử Y ngồi
xuống bên cạnh hắn, nét mặt vẫn lạnh lùng không đổi.
" Vậy ngươi
đành lòng nhìn thấy ta tranh giành muội muội tốt của ngươi với vương gia tôn
kính của ngươi sao? " Mộ Dung Phong lơ đãng đáp.
Tử Y im lặng,
không nói thêm gì nữa. Nàng đương nhiên không đành lòng, nhưng cũng không đành
lòng nhìn thấy hắn phải đau khổ. Dù rằng, khi hắn có được hạnh phúc của mình,
cũng sẽ khiến nàng đau lòng.
" Tử Y.
"
" Hửm?
"
" Ngươi rốt
cuộc là ai? " Câu hỏi của Mộ Dung Phong khiến Tử Y thoáng giật mình, toàn
thân cứng ngắc, vò rượu cầm trên tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Nàng
không trả lời, lại trầm tĩnh uống rượu, xem như không nghe thấy câu hỏi của Mộ
Dung Phong.
Nhưng Mộ Dung
Phong lại không chịu bỏ qua, giật lấy vò rượu của Tử Y đặt xuống đất, túm lấy bả
vai của Tử Y, xoay người nàng đối diện với mình.
" Nói!
"
Tử Y cụp mi mắt,
buồn rầu nói.
" Huynh
không nhận ra ta sao? "
Mộ Dung Phong
thoáng run rẩy, đáy mắt lộ rõ vẻ hoang mang. Thực sự là...thực sự là...hắn thật
sự không nhớ ra nàng.
Tử Y thở dài, lấy
từ trong thắt lưng một khối bạch ngọc, đưa cho Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong tiếp
nhận lấy khối ngọc, nheo mắt nhìn cho rõ. Khối bạch ngọc hình hồ điệp như tỏa
ánh sáng nhạt dưới ánh mặt trời rực rỡ. Hình dáng của khối ngọc này, cùng với chất
ngọc, khối bạch ngọc này...hắn nhớ...không lẽ...
Ngón tay hắn run
run lấy từ trong ngực áo ra một khối bạch ngọc, một khối bạch ngọc hồ điệp,
cùng với khối ngọc của Tử Y giống y như đúc. Hắn xúc động nhìn sâu vào mắt Tử
Y.
" Nàng...chẳng
lẽ...Tiểu Lam? "
Tử Y rưng rưng nước
mắt, nhu thuận gật đầu. Đôi tay đưa lên bưng miệng, đè nén tiếng khóc. Bao
nhiêu năm lăn lộn trên giang hồ, nàng vốn đã quên mất khóc là như thế nào, ngày
hôm nay, người có thể khiến nàng rơi nư