Duck hunt
Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu Phi Tử Bất Thiện

Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu Phi Tử Bất Thiện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324915

Bình chọn: 10.00/10/491 lượt.

t đẹp.

Sau một lúc, thấy Triêu Thần tiến vào, sắc mặt không mấy vui vẻ. Ta hỏi:

“Hôm nay là ngày lành tháng tốt, ngươi sao lại mặt ủ mày chau thế kia?”

Nghe vậy nàng mới mở miệng: “Nương nương, năm trước thịnh yến giao thừa đều

tổ chức ở Ngự hoa viên, năm nay lại nói phải chuyển đến trong Hi Ninh

cung của Thái hậu. Nghe nói là vì …Vì để tiện săn sóc cho Vinh phi.”

Trông vẻ mặt mất hứng của nàng, ta còn tưởng có việc gì quan trọng.

Thái hậu muốn chiếu cố Thiên Phi, ta tất nhiên hiểu, bà nóng lòng mong chờ cháu thôi mà.

Vãn Lương thấy ta không khó chịu, cũng yên lòng cười nói: "Lời này ngươi

nói ở đây vậy là được rồi, chút nữa ra ngoài đừng nói lung tung nữa!"

"Thế nhưng..."

Triêu Thần còn muốn nói, ta đã cắt ngang: "Không có gì đáng ngại."

Nếu mới chỉ vậy mà ta đã không chịu được, vậy coi như trận này ta chưa

đánh mà đã thua rồi.

Trong cung thật náo nhiệt, nơi nơi giăng đèn kết hoa. Màu sắc lạnh lẽo tái nhợt của trời đông đã được thay thế bởi

cả biển vui mừng hoan hỉ này.

Trong Hi Ninh cung, càng náo nhiệt phi thường.

Bóng dáng các Tần phi thấp thoáng khắp mọi nơi, ai nấy xinh đẹp như tiên nữ.

Ta cũng không đố kỵ, chỉ cười nhạt bước tới.

"Đàn phi nương nương."

"Đàn phi nương nương..."

Các nàng thức thời quay về phía ta hành lễ.

Diêu thục nghi và Thư quý tần ngồi cạnh nhau nhỏ giọng trò chuyện, thoạt

nhìn mối quan hệ của các nàng quả thật không tồi. Thiên Lục đứng ở trong một góc phòng, thấy ta đi vào, mặt không đổi sắc hướng ta hành lễ, rồi

không nói thêm câu nào nữa.

Ta nghĩ, nàng tất nhiên là thù hận ta.

Thiên Phi bây giờ thân phận đã cao quý, đợi một hồi mới thấy nàng ta cùng với Thái hậu và Hoàng thượng tiến vào.

Mọi người quỳ xuống hành lễ.

Hạ Hầu Tử Khâm tâm tình rất tốt, cười rạng rỡ cho mọi người bình thân.

Hắn đỡ Thiên Phi ngồi lên vị trí đầu tiên, Thái hậu ngồi sát bên trái hắn.

Ta do dự một lát, cuối cùng tiến lên ngồi vào phía dưới Thái hậu. Diêu

thục nghi ngồi ở phía dưới Thiên Phi, mà Thư quý tần, tựa hồ do dự hồi

lâu, mới qua ngồi bên cạnh ta.

Thiên Lục chỉ là lục phẩm mỹ nhân, chỗ ngồi cũng cách chúng ta rất xa.

Ta nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm cúi đầu nói: "Phi nhi nếu như mệt mỏi thì phải nói, trẫm phái người đưa nàng về."

Ngoái đầu nhìn lại, thấy Thiên Phi mỉm cười lắc đầu: "Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, thần thiếp không sao đâu." Sắc mặt của nàng ta không tốt lắm. Điệu bộ dịu dàng yếu ớt, thật khiến người ta phát ghét.

Bởi vì là gia yến, người tham gia cũng bớt vài phần câu nệ.

Hạ Hầu Tử Khâm phấn chấn, uống không ít rượu.

Trong phòng bố trí nhiều lò sưởi, nhưng ngồi lặng lẽ cũng bất giác thấy lạnh. Ta cẩn thận quan sát hắn, sắc mặt hắn ửng đỏ, không biết do tác dụng

của rượu, hay là bởi hơi ấm tỏa lan.

Thái hậu cười nói: "Năm nay

ai gia rất hài lòng, rốt cuộc cũng có người vì Hoàng thượng mang con nối dõi. Các ngươi, mỗi một người đều phải cố gắng, vì hoàng gia khai chi

tán diệp mới được!"

Thái hậu nói xong phía dưới các phi tần đều đỏ mặt. Diêu thục nghi khẽ cười, che mặt mở miệng: "Thái hậu, người giễu

cợt chúng thần thiếp rồi." Ánh mắt của nàng, lẳng lặng nhìn về phía hắn.

Nghe Hạ Hầu Tử Khâm cười nói: "Thuần nhi chẳng lẽ không muốn?"

"Hoàng thượng!" Nàng cúi đầu e thẹn, dáng vẻ như một tiểu cô nương.

Thiên Phi trên mặt có phần mất hứng, nhưng không lên tiếng.

Hôm nay, ta cảm thấy nàng có chút kỳ lạ khó hiểu.

Ta mơ hồ không rõ, nàng rốt cuộc do mang thai nên thân thể khó chịu hay là giả bộ. Hạ Hầu Tử Khâm thỉnh thoảng quay lại quan tâm hỏi han, nàng lại luôn nói không sao.

Sau khi mọi người ăn đã sắp xong, Thái hậu

mới vừa cười vừa nói: "Vẫn theo lệ cũ đi, mọi người vui vẻ náo nhiệt,

khiến cho ai gia cũng hài lòng vui vẻ. Diêu thục nghi." Bà bỗng nhiên

nhìn nữ tử đối diện.

Diêu thục nghi ngước mắt lên, sắc đỏ ửng trên mặt nàng còn chưa dịu xuống. Nàng ho khan một tiếng, mở miệng: "Năm rồi đều là thần thiếp chuẩn bị, nhưng năm nay có Đàn phi nương nương, thần

thiếp đứng ra chủ trì sợ là không tốt lắm ."

Ta khẽ giật mình, mọi việc trong đêm giao thừa ta chưa bao giờ đảm nhiệm cũng như trải qua,

rốt cuộc ta phải chủ trì như thế nào đây?

May là, người ngồi ở vị trí cao nhất kia đã mở miệng: "Đàn phi tuy thân phận cao, nhưng kinh

nghiệm lại không bằng Thuần nhi, theo như trẫm thấy vẫn là nàng chủ trì

đi."

Ta nhìn hắn, hắn lại chỉ nhàn nhạt cười với ta.

Diêu

thục nghi không tỏ vẻ gì, vẫn cười như cũ: "Hoàng thượng và Thái hậu đều làm khó thần thiếp. Hàng năm đều muốn đổi mới, thần thiếp không có bản

lĩnh cao như vậy đâu. Như vậy đi, không bằng năm nay ai hiếu thảo muốn

làm cho Thái hậu hài lòng, thì tự mình lên, có được không ạ? Cũng coi

như chúng thần thiếp tự bêu xấu bản thân đi.”

Quả nhiên là nữ tử

thông minh. Như vậy không làm phật ý Thái hậu, lại giữ mặt mũi cho ta.

Nàng dù không thích ta, nhưng xét đi xét lại thì thân phận ta vẫn cao

hơn so với nàng, nàng rất thức thời.

Thái hậu vừa cắn một miếng

bánh hạnh đào nhỏ, nghe nàng nói như thế, liền cười nói: "Vậy là ngươi

muốn nói cho ai gia biết, ngươi đã chuẩn bị s