Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu Phi Tử Bất Thiện

Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu Phi Tử Bất Thiện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324881

Bình chọn: 7.5.00/10/488 lượt.

ẵn một sự ngạc nhiên cho ai gia?"

Nàng đứng dậy, mím môi cười: "Thần thiếp tự bêu xấu trước

vậy." Nàng nói, có chút kích động. Ngay sau đó hai thái giám nâng một

tấm bình phong tiến vào, cẩn thận từng li từng tí đặt tại cửa.

Bình phong màu vàng, trên mặt trơn nhẵn.

Mặt tất cả mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc, Hạ Hầu Tử Khâm nheo nheo hai mắt hứng thú nhìn.

Diêu thục nghi chậm rãi tiến lên, một cung nữ cung kính dâng lên một thanh

kiếm. Nàng dùng một tay tiếp nhận, bàn tay trắng nõn phất lên một cái,

rút kiếm ra khỏi vỏ, bước chân nhẹ nhàng di chuyển liên tục, thân thể

uyển chuyển bay lên.

Trong không khí, tiếng múa kiếm vun vút không ngừng vang lên trộn lẫn vào nhau, thêm dáng người nàng uyển chuyển nhẹ

nhàng, đẹp không lời nào tả xiết.

Ta đột nhiên nghĩ ra một điểm.

Diêu thục nghi xuất thân nhà tướng, cha và anh đều là các tướng lĩnh không

ai địch nổi trên sa trường. Mà Diêu gia, hiển nhiên nắm binh quyền trong tay.

Ta quả thật đã quên mất điểm này.

Edit : BW_mylove_SG

Beta : hebaby

Vì thế, địa vị phi tần

cao nhất của nàng ta trong ba năm qua, vẫn chỉ là Thục nghi. E rằng Hạ

Hầu Tử Khâm hy vọng có được thế lực của Diêu gia, mới sủng ái, không bỏ

bê nàng ta. Ánh mắt bất chợt nhìn về phía Thiên Phi, nàng ta là người

của đại học sĩ, Thái hậu thừa dịp Thiên Phi có thai đem phong thành Vinh phi, thì ra cũng có nguyên nhân.

Bàn tay chợt nắm chặt lại, thảo

nào khi Hạ Hầu Tử Khâm phong ta làm phi Thái hậu không hề ra mặt can

thiệp, chỉ vì, sau lưng ta, không có chỗ dựa. Chỉ cần ta không dòm ngó

ngôi vị Hoàng hậu, bất cứ ai cũng không để ý đến ta.

Ta hơi thẫn

thờ, chỉ nghe mọi người khẽ hô một tiếng, bóng dáng người nữ tử trước

mặt bay nhoáng lên. Ta nhìn chăm chú, thấy mũi kiếm của nàng ta xẹt thật nhanh qua tấm bình phong nơi cửa.

Lưỡi kiếm kéo xuống thật dài,

nàng ta không chần chừ, động tác trên tay càng trở nên nhanh hơn, thắt

lưng bằng lụa màu vàng bay lên khiến ánh mắt mọi người mê mẩn. Khóe

miệng nàng ta mỉm cười, vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển, xoay mấy vòng rồi

quay về, mũi chân đã chạm tới mặt đất.

Trong nháy mắt, mọi âm

thanh đều lắng xuống, chỉ còn ánh kiếm sáng loáng cùng tua kiếm xinh

đẹp, chợt nhoáng lên, vụt qua trong đất trời.

Phía sau của nàng, một “Bức tranh hoàng kim phú quý” [1'> thật lớn xuất hiện giữa trời.

Dùng cách cắt giấy, lấy kiếm pháp hỗ trợ, vẽ ra một bức tranh thật hoàn chỉnh.

"Hay!" Hạ Hầu Tử Khâm không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trong phút chốc mọi người cùng bàn tán sôi nổi hẳn lên.

Tất cả đều thán phục .

Diêu thục nghi từ từ đứng dậy, cầm trường kiếm trong tay giao cho bên cạnh

cung nữ xong mới ngoái đầu nhìn lại cười nói: "Năm nay tuyết rơi rất lâu nhưng lại rơi đúng lúc, báo hiệu cho một năm tốt lành, hai mùa lúa trổ

bông, đến mùa thu hoạch nhất định sẽ sung túc, dồi dào. Năm sau nhất

định là một mùa thu hoạch bội thu. Thần thiếp lấy bức tranh 'Hoàng kim

phú quý’ này dâng lên đưa cho Hoàng thượng và Thái hậu, cầu chúc thiên

triều năm sau, nhất định được mùa lúa gạo, thiên hạ thái bình, ban ơn

cho bách tính!"

Bút tích làm người ta thán phục, lời nói làm cho

người ta vui vẻ. Không người nào có thể mang lại niềm vui cho Thái hậu

bằng Diêu thục nghi.

Chỉ cần dăm ba câu, đã có thể dễ dàng đẩy

hoàng gia lên một tầng cao hơn, Diêu thục nghi, thật là lợi hại. Trước

đây ta đã quá coi thường nàng rồi.

Quả nhiên, Thái hậu cười vô

cùng rạng rỡ, ngoắc tay nói: "Nào đến đây, qua bên cạnh ai gia. Hoàng

thượng, người nói gì đi, ai gia rất thích nàng!"

Diêu thục nghi cười mừng rỡ bước lên, cung nhân vội vàng đặt thêm ghế ngồi bên cạnh Thái hậu.

Chúng phi tần được nước lại vội vã bảy miệng tám lưỡi nịnh hót không ngừng.

Thái hậu lại nói: "Không ngờ Diêu thục nghi trưởng thành ở chốn khuê phòng,

cũng quan tâm đến việc thiên hạ như thế. Còn có thể đem câu 'Nước có thể đỡ thuyền, cũng có thể lật thuyền' (*) ghi nhớ trong lòng. Ai gia thấy

rất đáng ban thưởng!"

*Nguyên bản: 水所以載舟, 亦所以覆舟: Thủy sở dĩ tái chu, diệc sở dĩ phúc chu - ý nói về lòng dân.

Hạ Hầu Tử Khâm gật đầu cười nói: "Hôm nay, Thuần nhi đã làm trẫm được mở

rộng tầm mắt, thưởng, đương nhiên phải ban thưởng! Mùa màng bội thu, nói hay lắm!" Hắn cúi đầu tháo miếng ngọc bội bên hông xuống, đưa cho Diêu

thục nghi, "Ngọc bội này là lễ vật mẫu hậu tặng trẫm vào sinh nhật năm

trước, hôm nay trẫm ban nó cho nàng."

Diêu thục nghi nhận được

long sủng mà vô cùng kinh ngạc, vội đứng dậy tạ ơn. Lại nghe hắn nói:

"Nhưng trẫm cảm thấy còn chưa đủ."

Ta giật mình nhìn hắn, hắn nghiêm nghị mở miệng: "Kể từ hôm nay, Thuần nhi là chiêu nghi của trẫm."

Chiêu nghi...

Hắn phong cho nàng đứng đầu cửu tần, chỉ cách phi có một bước .

"Thần thiếp, tạ long ân Hoàng thượng!" Diêu thục nghi mừng rỡ quỳ xuống, trên mặt của nàng ta, tràn ngập sự vui mừng.

--------------------------

[1'> Bức tranh lá vàng mùa thu. Diêu thục nghi múa kiếm vẽ lên chiếc bình

phong màu vàng tạo nên một bức tranh lá vàng mùa thu xinh đẹp. Trường

hợp này có 2 ý nghĩa. Một là cảnh lá mùa thu rơi rụng vàng rực rất đẹ


Teya Salat