
nh cầu nguyện cho long thai trong bụng Thiên Phi được bình an. Có
điều, trong số đó được mấy người thật tình chứ? Ta nhìn thấy Thiên Lục
gấp rút, nôn nóng đến độ hai mắt đỏ ửng lên, hai bàn tay ra sức xoắn
chặt chiếc khăn trong tay lại.
Ta rốt cuộc cũng nhìn thấy Thư quý
tần, tính ra cũng lâu lắm rồi ta và nàng chưa gặp nhau. Nàng đang đỡ
Thái hậu, còn Thái hậu thì gấp rút đến độ sắc mặt thay đổi khác hẳn
thường ngày.
Diêu thục nghi khẽ mỉm cười đi về phía ta, thấp giọng nói: "Nương nương, bao nhiêu người đều đến đây chứng kiến trò hay này.
Người có thấy vui không?"
Ta ngước mắt nhìn nàng ta, chỉ thấy
trong con ngươi của nàng ta vẫn phẳng lặng không chút gợn sóng cũng
không hề sợ hãi, thực sự khiến ta không thể nhìn ra được, chuyện này có
phải do nàng ta ra tay hay không. Ta cũng cười, mở miệng: "Tâm tình của
bản cung cũng giống như Diêu thục nghi mà thôi."
Nàng ta cười, trong đôi mắt phượng dường như còn cười sâu hơn.
Ánh mắt của ta chuyển sang phía khác, chăm chú nhìn vào Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn cũng không nhìn qua bên này chỉ chăm chú nhìn về phía bức bình phong
kia.
Chỉ nghe thấy Thư quý tần nhỏ giọng nói: "Thái hậu đừng lo
lắng, long thai trong bụng Vinh phi nương nương nhất định sẽ bình an."
Thái hậu tuy gật đầu nhưng sự lo lắng trên mặt vẫn y như cũ, không chút thay đổi.
Ta nhìn kỹ Thư quý tần, thấy khóe miệng của nàng ta hơi nhếch lên chứng tỏ rằng nàng ta và chúng ta đều vui sướng như nhau.
Đúng vào thời khắc này, Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên xoay người lại, ánh mắt sắc bén của hắn quét qua đám người đang đứng ở phía bên dưới.
Ta đột nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn cũng nghi ngờ sao...
Edit : BW_mylove_SG
Beta : rabbitlyn
Cuối cùng thái y cũng bước ra.
Thái hậu vội vàng đẩy cánh tay của Thư quý tần ra, bước nhanh về phía trước, mở miệng hỏi: "Sao rồi?"
Thái y lau sạch mồ hôi ướt đẫm trên mặt xong, mới cẩn thận trả lời: "Hoàng
thượng, Thái hậu, Vinh phi nương nương chỉ là... Chỉ là cơ thể có chút
suy yếu, đêm qua lại ngủ không ngon giấc, cho nên đột nhiên mới cảm thấy khó chịu như vậy. Thần sẽ cắt cho nương nương mấy thang thuốc dưỡng
thai, để cung nữ sắc cho nương nương uống. Chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày
thì sẽ không có gì đáng lo ngại đâu ạ."
"Vậy mau đi đi." Cuối cùng Thái hậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Hầu Tử Khâm đã vòng qua bức bình phong kia bước vào bên trong. Cất
giọng thật dịu dàng nói: "Vì sao nàng lại ngủ không ngon giấc như thế?"
Còn ta nghe thấy những lời này chỉ cảm thấy giật mình.
Ngày ấy, ta đã nói với Thiên Phi rằng nàng ta sẽ không giữ được Hoàng
thượng, ta vốn tưởng rằng, nàng ta sẽ đẩy Thiên Lục ra thế chỗ của mình. Lại chưa từng nghĩ rằng, nàng ta ngu dốt như vậy nhưng lại sử dụng trò
bịp bợm lừa gạt người khác như thế này đây! Cái gì mà đêm qua ngủ không
ngon giấc, rồi lại đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, tất cả đều là
gạt người mà thôi!
Ta lặng yên quét mắt nhìn Thiên Lục một cái,
khẽ cười lạnh trong lòng, thì ra, hai người bọn họ ngoài miệng thì nói
là tỷ muội tình thâm, nhưng đối với Thiên Phi nàng cũng không đáng tin!
Mặc dù không có điều kiện cho Hoàng thượng thị tẩm, nàng ta cũng muốn giữ vững vị trí của mình, lôi kéo hắn về bên người.
Thái hậu bước lên, ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói: "Vinh phi có tâm sự gì
trong lòng thế? Ngươi bây giờ không giống như ngày xưa nữa rồi, buổi tối mà cứ lo nghĩ rồi ngủ không ngon giấc thì làm sao mà tốt được chứ!"
Thiên Phi dường như cảm thấy hơi kinh hãi, vội nói: "Không, thần thiếp không
có tâm sự gì đâu ạ, khiến Thái hậu phải nhọc lòng quan tâm cho thần
thiếp rồi."
"Có phải bởi vì trẫm không ở bên cạnh nàng, cho nên
mới ngủ không ngon giấc, đúng không?" Hắn mỉm cười cầm tay nàng, mở
miệng, "Vậy thì từ nay mỗi tối trẫm sẽ đến đây với nàng."
Diêu thục Nghi ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.
Ta cười lạnh, thật tốt, Thiên Phi không phải là đang chờ những lời này sao?
Nàng ta thật sự muốn dựa vào long thai trong bụng mình để tranh thủ sự thêm sự sủng ái ở chốn hậu cung này.
Thư quý tần đang đứng đối diện với ta vô ý liếc nhìn ta một cái, đôi mắt
hơi nheo lại, trong con ngươi của nàng ta hiện ra nét ác độc rõ ràng.
Ta xoay người đi, không thèm để ý tới nữa. Đám nữ nhân trong cung này không phải ai cũng như vậy sao?
Người nào được sủng ái, sẽ sinh ra đố kỵ, ghen ghét.
Người nào bị thất sủng lại bị coi thường, lãng quên.
Tất cả các nàng, chẳng phải đều sử dụng thủ đoạn đầy mình đó sao, âm mưu, toan tính nối tiếp nhau không ngừng.
Ta cảm thấy hơi thất vọng, đang tính đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe Thiên
Phi nói: "Hoàng thượng hàng ngày đều bận trăm công nghìn việc, thần
thiếp sao còn không biết tốt xấu bắt người phải đến đây mỗi ngày với
thần thiếp chứ? Chẳng qua là mấy ngày trước, thần thiếp không cẩn thận,
nhưng sau này thần thiếp sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâu. Chuyện
ngày hôm nay, đã kinh động đến Hoàng thượng và Thái hậu, thần thiếp cảm
thấy thật áy náy." Nàng ta nói xong liền cúi đầu xuống.
Ta không thể tin nổi vào tai mình quay sang n