
lời cảnh cáo đêm đó trẫm nói với nàng phải không?”
Ta sửng sốt, vội la lên: "Thần thiếp không hề quên."
"Không quên sao còn dám tái phạm? Nàng đem trẫm đặt ở đâu?" Lần đầu tiên hắn
không nhìn ta, ánh mắt bình thản nhìn về phía trước, giọng điệu thoáng
trầm hơn.
Ta cúi thấp đầu, cắn môi nói: "Thần thiếp không bị giam cầm, người của Vĩnh Thọ cung, cũng như thế."
Hoàng cung rộng lớn như vậy, chỉ cần đi lại chắc chắn sẽ tình cờ chạm mặt. Ta cùng lắm chỉ vì tò mò mới gọi Tiểu Đào lại. Nhưng ta chẳng may mắn chút nào, chỉ mới một lần đã bị hắn bắt gặp.
"Rất tốt." Hắn nghiến răng, "Vậy thì có nghe được tin tức gì của Vĩnh Thọ cung không?"
Hắn vẫn không nhìn ta, hai tay bỗng nhiên nắm chặt lại, nắm rất nhanh khiến cho từng ngón tay trắng bệch ra.
Ta giống như bị thứ gì đánh đánh trúng, hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hắn vòng vòng vo vo lâu như vậy, thì ra chính là vì hỏi những lời này.
Edit : BW_mylove_SG
Beta : heybaby - rabbitlyn
Thì ra là hắn muốn biết tin tức của Vĩnh Thọ cung
Thấy ta tiếp xúc với Tiểu Đào, hắn không nhịn được.
Những lời nói giận dữ này, bây giờ ta nghe cũng không cảm thấy thấy sợ nữa.
Thì ra, hắn có quan tâm.
Hắn vừa hận vừa oán nhưng lại quan tâm.
Vì thế, hắn mới quát Lý công công bảo không được đi theo. Hắn không muốn
bất cứ kẻ nào biết tận sâu thẳm trong lòng hắn có một chút quan tâm như
vậy, bao gồm cả ta. Vì thế, mới có thể che giấu được một chút nỗi lòng
của hắn.
Hắn nhắc tới sự việc của cây ngọc trâm kia chẳng qua muốn đánh lạc hướng ta mà thôi.
Hạ Hầu Tử Khâm à...
Khóe môi khẽ cong lên, ta nhịn cười, nhỏ giọng nói: "Thần thiếp nhất định
không dám tái phạm, không hề truyền thái y qua bên kia."
Ta theo ý hắn, không nói thẳng ra.
Một lát sau, hắn mới mở miệng với sắc mặt không thay đổi: "Nếu nàng dám tái phạm, trẫm..."
"Nhất định không dễ dàng tha thứ như vậy." Ta nhanh chóng tiếp lời hắn.
Ta nghĩ, ta đã hiểu ý tứ của hắn.
"Lần này trẫm lại tha cho nàng thêm một lần nữa." Lúc hắn nói những lời này, rốt cuộc cũng nhìn về phía ta, trong đôi mắt của hắn tràn đầy ánh sáng.
Nở nụ cười thật xinh đẹp, ta gật đầu vâng lời.
Hắn kéo ta qua, nhẹ giọng nói: "Trẫm lâu rồi không gặp nàng."
Ta cúi đầu, không nói lời nào. Mỗi ngày đều ở bên cạnh Thiên Phi, còn có thời gian quan tâm đến ta sao?
"Trẫm thật ghét nàng." Hắn lại nói những câu không đâu nữa rồi.
Bầu không khí cuối cùng cũng không còn vẻ căng thẳng nữa, ta cố lấy dũng
khí nói: "Nếu thấy chán ghét như vậy thì còn gặp thần thiếp làm chi?
Trời đã tối rồi, Hoàng thượng nên khởi giá đi Khánh Vinh cung đi."
Hắn bỗng nhiên cười: "Trẫm còn tưởng rằng, nàng không quan tâm ."
Lời hắn nói làm ta sửng sốt.
Ta quan tâm? Ta quan tâm cái gì?
Quan tâm hắn đi hay ở sao?
Hắn đã đứng lên, xoa bụng nói: "Trẫm đói bụng."
Một tay ta bị hắn kéo, ép phải đứng lên, ta nghi ngờ liếc nhìn trong đình,
chẳng lẽ hắn muốn truyền ngự thiện ở trong này sao? Không biết sao, ta
đột nhiên lại nghĩ tới cảnh tượng ngày hắn và ta cùng ăn điểm tâm ở
Thiên Dận cung.
Thế nhưng, ẩn hiện trong lòng lại có chút chờ mong.
Hắn kéo ta đi ra khỏi đình, ta nghi ngờ nghiêng mặt sang nhìn thì hắn đã mở miệng: "Trẫm muốn ăn điểm tâm do nàng làm."
Ta ngây người ra, hắn có ý tốt bổ sung thêm cho ta hiểu: "Điểm tâm nàng làm cho Vinh phi."
Ta giật mình bừng tỉnh lại, chuyện về điểm tâm này! Ta sớm đã quên.
"Hoàng thượng..." Ta căn bản không biết làm, đành phải nói, "Thần thiếp làm sao có thể so với Ngự trù làm, hay là..."
"A, đúng là không so sánh được." Hắn cắt ngang lời của ta mà không hề báo trước, "Mùi vị tàm tạm nhưng miễn cưỡng có thể nuốt xuống được, chỉ là bây giờ trẫm đói bụng. Rất đói, rất đói."
Rất đói, vì thế khó ăn hơn nữa cũng có thể nuốt trôi.
Nhưng mà, hắn đang lánh nạn sao? Không có sự lựa chọn nào khác nữa hay sao?
Ta hiểu rất rõ, hắn quyết tâm muốn ăn điểm tâm do ta làm. Nhưng ta có thể
nói tất cả những món ăn kia đều là do Thiên Lục tự tay làm sao? Nấu ăn
thì ta làm được, hồi bé ta đã từng trốn ở trong bếp nhìn thấy các đầu
bếp làm cũng coi như ngầm học qua. Thế nhưng điểm tâm, ta chỉ mới thấy
qua một lần, chính là lần Thiên Lục làm.
Hắn nói điểm tâm khó ăn,
chẳng qua là vừa quở trách ta, vừa lừa ta làm. Nhưng ta mà làm, chỉ sợ
sẽ khiến cho hắn thực sự nuốt không trôi mất thôi.
Nhớ tới chuyện
vừa rồi, ta nhanh trí nói: "Hoàng thượng, vừa rồi thần thiếp mới bị ngã
nên cánh tay bị thương, sợ là làm không được."
"Đừng kiếm cớ với
trẫm!" Hắn không vui nhíu mày, "Trẫm tha thứ cho nàng nhiều lần như vậy, còn không đáng được đền bù bằng một bữa điểm tâm sao?"
Ta hoàn toàn bại trận dưới tay hắn, hắn thực sự là một thương nhân âm hiểm, quỷ quyệt.
Tận dụng mọi thứ, lợi dụng tất cả mọi cơ hội.
Hắn hùng hổ kéo ta vào Ngự thiện phòng, các Ngự trù thấy chúng ta đi vào,
ngơ ngác cả người, một lúc sau mới thấy một người quỳ xuống. Ngay sau
đó, mọi người đều quỳ xuống, hô to: "Tham kiến Hoàng thượng! Hoàng
thượng vạn tuế! Đàn phi nương nương thiên tuế!"
Hắn kéo ta bước thẳng vào, nói: "Trẫm cho phép tất cả các ngươi nghỉ ngơi