
Thế tử phu nhân không đồng ý nói, “Đại
tẩu, đây cũng chỉ là tình huống nhất thời, quan hệ của Thẩm thái phó
cùng Hoàng Thương tẩu đâu phải không biết, lão vương gia khi còn tại thế cũng rất tán thưởng huynh đệ Thẩm gia, ngay cả công công muội cũng phải kính hắn vài phần. Lại nói, Đan Khê gả qua, là cùng sống với Thẩm Gia
Minh, đau phải sống với cha mẹ hắn.”
“Thẩm Gia Minh hiện tại là tướng quân nhị phẩm, ngày sau phong hầu phong tước cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi
đúng không? Cũng sẽ không ở cùng công công bà bà cả đời, hơn nữa hiện
tại Thẩm Gia Minh là võ quan trong kinh thành, Đan Khê cũng ở lại kinh
thành, đến lúc đó tẩu cũng tiện chăm sóc đúng không, hiện tại chỉ là
nhất thời, sau này thì tốt rồi. Quan trọng nhất là, muội cũng hỏi thăm
qua về Thẩm gia, nam nhân Thẩm gia không nạp thiếp, chỉ bằng điểm này,
liền có biết bao người muốn gả nữ nhi vào Thẩm gia, Đan Khê nhà chúng ta sẽ không chịu ủy khuất đâu.”
Phu nhân Tín quốc công cũng để ý điểm
này, lập tức rộng mở tươi sáng, “Được, vậy phiền muội đi chuyến nữa, cố
gắng nói thành chuyện này.”
Thế tử phu nhân cười, “Đại tẩu sao thế, Đan Khê cũng là chất nữ của muội mà.”
Khi thế tử phu nhân tới lần nữa, Trinh
nương cũng định với nàng, chờ vài ngày nữa Minh nhi từ quân doanh trở
về, sẽ mang Minh nhi tới An vương phủ làm khách.
Khi Minh nhi được nghỉ, từ sớm Trinh
nương đã gọi hắn dậy, Minh nhi bất đắc dĩ ngáp dài, “Nương, hôm nay
nương muốn làm gì vậy? Con hiếm lắm mới có thể ngủ một giấc ngon lành
mà.”
Trinh nương đưa hắn bộ xiêm y mới, cười nói, “Thay nhanh đi, lát nữa tới An vương phủ làm khách.”
“Nương muốn làm gì vậy?” Minh nhi cảnh giác hỏi.
Trân muội ở bên cạnh cười trộm, nhỏ giọng nói, “Đại ca, nương muốn dẫn huynh đi xem tẩu tử tương lai của muội đó.”
Trinh nương làm như muốn đánh Trân muội,
“Tiểu nha đầu không biết giữ miệng, tẩu tử tương lai cái gì, còn chưa
vào cửa đâu. Lời này không thể nói lung tung, đừng làm hỏng danh tiết
người ta. Con hiện tại đã lớn rồi, đi ra ngoài quy củ chút đi, đừng như
dã nha đầu trên núi, không quy không củ, khiến người ta chê cười. Con
cũng mau thay quần áo đi, muộn thì nương không mang con theo đâu.”
Trân muội le lưỡi, ôm quần áo chạy đi.
Minh nhi bất đắc dĩ thở dài, “Lần này là cô nương nhà ai vậy?”
“Tam tiểu thư nhà Tín quốc công, con tự đi xem một chút, nếu thấy hợp, nương nhờ người đi cầu hôn.”
Minh nhi nhíu mày suy nghĩ một chút, “Tín quốc công? TÍn quốc công, nga, là hắn, con nhớ ra rồi. Nương, con nói
trước nha, xấu thì con không thèm đâu.”
Trinh nương bật cười thành tiếng, “Xấu
thì nương cũng không cho con cưới, nếu không nương sau này không ôm được tôn tử phiêu phiêu lượng lượng, con mau thanh quần áo, chúng ta đi
ngay.”
Thẩm Nghị cùng Cẩm nhi muốn lên lớp,
không đi cùng. Trinh nương mang theo Trân muội, dưới sự bảo hộ của Minh
nhi tới An vương phủ.
Sau khi đi về tiểu An vương gia đã coi
Minh nhi như huynh đệ nhà mình, mà Trinh nương cùng phu nhân Tín quốc
công cũng nữ quyến trong nhà tiểu An vương gia cũng thân quen, Trinh
nương tuy rằng chưa bao giờ tham dự loại tụ hội của phu quân này, nhưng
nữ nhân thường có rất nhiều điểm chung, giống như đứa nhỏ, hơn nữa hôm
nay quan trọng là hai bên xem đứa nhỏ đối phương.
Minh nhi khi vừa tiến đến, phu nhân Tín
quốc công liền hài lòng cười không ngừng, khí chất của Minh nhi cũng
không giống như loại võ tướng cao lớn thô kệch mà người ta thường nghĩ
đến, thoạt nhìn còn mang theo phong độ của người trí thức, mà nam tử
Thẩm gia đều có dung mạo tuấn tú, ngoại trừ việc có chút đen, toàn bộ
trên dưới vẫn thực không sai.
Trinh nương ngồi xuống không bao lâu, phu nhân Tín quốc công đã bảo tam nữ nhi Đam Khê của mình tới gặp, chỉ thấy tam tiểu thư dáng người yểu điệu, khuôn mặt trắng nón, cử chỉ dịu dàng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng ôn nhu, quả thật là tiểu thư khuê các được
gia giáo rất tốt.
Nhóm đại nhân vừa lòng, còn phải xem bọn
nhỏ có vừa mắt đối phương hay không, tuy nói nam nữ không thể gặp gỡ
riêng, nhưng khi trưởng bối gặp gỡ nhau cũng có thể liếc mắt xem xét
nhau chút, những chuyện còn lại, nói đúng ra chỉ là nói đùa, vui chơi
giải trí thôi.
Trên đường về nhà, Trinh nương hỏi Minh
nhi, Minh nhi cân nhắc một lúc mới nói, “Nhìn cũng không tệ lắm, cũng
không biết tính tình ra sao, chỉ cần là người hiếu thuận biết săn sóc
thì được rồi.” Kỳ thật chỉ liếc mắt một cái mà thôi, cũng không thể nhìn ra điều gì, nhưng trong lòng Minh nhi cũng vốn chẳng có người trong
lòng, cô nương bộ dáng không tồi thì được rồi, tính tình ôn hòa thì rất
tốt.
Hắn luôn có lá gan rất lớn, khi bị phái
tới biên quan đóng quân cũng đã sớm đi qua thanh lâu sở quán, đối với
chuyện nam nữ chẳng có chút cảm giác mới mẻ nào, đối với nữ nhân, Minh
nhi vẫn luôn không coi trọng nữ sắc, hắn càng thích cuộc sống hào hùng,
đối với hắn mà nói, lấy về thê tử cũng chỉ vì chăm lo cuộc sống cho phụ
mẫu, giáo dục đứa nhỏ, Chỉ cần làm tốt những chuyện đó, vậy hắn cũng sẽ
không cô phụ thê tử, về chuyện tình cảm…. lâu ngày thì sẽ sinh tình
thôi