
i làm như thế, ta có thể hiểu được.” Hiên Viên Khanh Trần thở dài nói. Thời điểm hắn đi đến nơi đó mang cho Cảnh Dạ Lan bát dược
ấy, hắn vốn tính sẽ không nói cho Cảnh Dạ Lan biết. Hắn là như vậy, làm
việc gì cũng đều không giải thích đối với bất luận kẻ nào. Chỉ cần hắn
thấy việc đó là đúng thì sẽ xuống tay làm.
Vô Ngân đi đến trước mặt hắn, khoát lên đầu vai hắn, lộ ra biểu tình
bất cần đời, cùng song vai Hiên Viên Khanh Trần đứng. Y đã quá rõ Hiên
Viên Khanh Trần, sớm đã dự đoán được Hiên Viên Khanh Trần sẽ đối đãi với Cảnh Dạ Lan như thế nào. Hắn cùng nàng thuộc cùng một dạng kiểu người,
chỉ biết mang đến càng nhiều thương tổn lẫn nhau .
Khanh Trần, tại sao ngươi không thấy rõ được nội tâm của chính mình, lúc nào cũng tự tổn thương chính mình…
Đã lâu không đến nơi này, Vô Ngân đẩy đại môn cũ kỉ, nghe nó phát ra
tiếng vang nặng nề, trong lòng đột nhiên im lặng, hắn nghĩ mình sẽ không tiến vào nơi này lần nào nữa. Từ sau khi hắn xuất sư lúc mười bốn tuổi, hắn không nghĩ hắn sẽ vào lại nơi này một lần nữa.
Bên trong không gian to như vậy, ngọn đuốc trên đỉnh được điểm sáng , bốn tường tường được chiếu sáng ngập trong một lớp bụi , những chiếc
giá chứa những điển tịch trĩu nặng, trong sáu năm hắn đã xem hết toàn bộ chúng, hơn nữa đã đọc chúng đủ để hắn dùng, hắn lại không ngờ hắn vẫn
gặp phải chuyện tình khiến hắn hết đường xoay sở.
Hiên Viên Khanh Trần a, Hiên Viên Khanh Trần, Vô Ngân ta nên thiếu của
ngươi, vừa muốn một lần nữa đến nơi đây như từ trước bắt đầu học tập.
Nhìn bộ sách trước mắt, hắn tuy rằng có thể đọc thuộc làu làu mỗi bản,
nhưng hắn muốn xem lại từ đầu, hy vọng có thể tìm được phương pháp mới
trong những hàng chữ.
“Vô dụng, ngươi cần gì phải tiêu phí nhiều tâm tư như vậy để cứu một
con người sắp chết cùng nguyên bản vốn không nên đến thế giới này.” Âm
thanh kiều mị vang lên trong căn phòng yên tĩnh, làm cho Vô Ngân nhíu
mi.
« Vì sao ngay cả ngươi cũng đến đây ? » Hắn xoay người nhìn trước mắt thổi một mảnh hồng, « Có cái gì thì nói trong Vương phủ, sao lại làm
phiền ngươi chạy đến nơi đây » Trên mặt hắn tươi cười mị hoặc, cung kính đứng trước mặt người đó, hơi hơi cúi người nói.
« Ngươi cần gì phải đối đãi với ta như vậy ? Nói như thế nào thì
ngươi cùng ta đều được dạy dỗ bởi cùng một người, ngươi là vị sư huynh
mà ta sùng kính a. » Người đó thản nhiên cười, đôi mắt đen sáng vui vẻ
làm làm xung quanh trở nên rực rỡ .
« Nhiều lời, nơi này chỉ có ta và ngươi, ngươi không sùng kính ta thì còn có thể sùng kính ai ? » Vô Ngân càng cười càng trong sáng, không
chút khách khí nói.
« Tính tình của ngươi một chút cũng không thay đổi. » Nàng lắc đầu,
ngẩng đầu nhìn bộ sách trước mặt, có chút cảm thán, « Lúc trước thật
không nhớ rõ là đã hoàn thành như thế nào. » Ngón tay mơn trớn trang
sách đã ngả vàng, nàng hé miệng cười, « Ngươi còn nhớ sao sư huynh ? »
Ghé mắt nhìn Vô Ngân bên cạnh, vẻ mặt của nàng coi như đứa nhỏ thiên
chân vô tà (ngây thơ vô tội), tựa như đang nghĩ lại chuyện củ
« Sườn phi nương nương, đều là sự tình trước kia, Vô Ngân cũng quên
không sai biệt lắm, đại khái là tuổi cao không còn dùng được ! » Hắn
không khỏi cảm thán.
« Đây không phải là Vương phủ, ngươi không cần phải khách khí như
vậy, ta nghe lạ lắm. Ta thích ngươi gọi ta là sư muội hoặc Tĩnh Uyễn như trước kia hơn. » Nàng xoay người nói.
« Không dám. » Hắn tươi cười, thản nhiên trả lời, « Sườn phi nương
nương một đường đi theo Vô Ngân đến đây hẳn phải là có chuyện gì đó
trọng yếu, vậy người hãy nói đi, chờ một chút ta còn phải tìm này nọ
giúp Hiên Viên Khanh Trần. »
« Đứa nhỏ của Hoa Mị Nô không bảo đảm, ngươi còn lo lắng như vậy đi
tìm phương thuốc căn bản không tồn tại đề làm cái gì ? » Nàng nâng tay
xét qua cúi hạ sợi tóc, quấn quanh ở đầu ngón tay. Vì cái tiện loại kia, ngay cả Vô Ngân đã lâu không ra khỏi Vương phủ tự thân xuất mã, Khanh
Trần đối với nữ nhân kia thật động cảm tình.
« Ngươi làm sao biết được. Hơn nữa ta tìm cái gì thì mặc kệ ta, ngươi không cần phải quan tâm như vậy. Mau trở về vương phủ đi. » Hăn lười
nói thêm gì nữa, chỉ lo lật xem điển tịch.
Tô Tĩnh Uyển vẫn chưa từ bỏ ý định, tiêu sái đến trước mặt hắn,
« Không có thứ thuốc nào có thể giải được độc hoả liên. Nếu không phải
ngươi cứu Hoa Mị Nô thì nàng ta có lẽ đã sớm chết. » Nàng có chút căm
tức nói.
Nàng vốn an bài mua chuộc đại phu làm bộ, lừa nói Hoa Mị Nô đã mang
thai, lại thật sự không ngờ nàng lại mang thai thực. Nàng sớm biết Hiên
Viên Khanh Trần muốn dùng Hoa Mị Nô làm thuốc thí nghiệm, luân phiên
đuổi bắt lại không đơn giản chỉ vì thuốc của hắn.
Nàng nghe nói, Khanh Trần đã ra tay để cho hỏa liên xà cắn nàng ta
trong khi còn đang hoài thai, một tia hy vọng lại một lần nữa hiện lên
trong lòng nàng, chỉ cần Hoa Mị Nô chết, Khanh Trần sẽ trở về bên cạnh
thân thể của nàng, bởi vì chỉ có thứ thuốc trong tay nàng, có thể trì
hoãn Khanh Trần trong cảm nhận thôi để ý sinh mạng của người kia.
Nhưng hết thảy đều bị Vô Ngân phá huỷ.
« Ngươi thật tàn nhẫn. Cho dù Hoa Mị Nô đã chết, tron