
Nhi thông
minh một đời, chỉ có nàng sửa chữa người, nhưng không có người khác sửa chữa
nàng, không nghĩ tới, nàng lại thua ở trên người cổ nhân tự nhận dễ hù này.
Không thể tưởng được trí tuệ của cổ nhân này cũng không thể
khinh thường a.
Lý Hoa thấy Sở Liên Nhi đã thừa nhận tội của mình, trong nội
tâm mừng rỡ, tranh thủ thời gian tiến lên phía trước nói: “Chủ tử, yêu nữ này
đã thừa nhận chính mình rắp tâm hại người, bụng dạ khó lường, ngài còn do dự
cái gì a, trực tiếp hạ lệnh giết nàng a.”
Đông Ly Thuần không để ý, nói với Sở Liên Nhi một bộ thấy chết
không sờn: “Phấn hoa này dùng để làm cái gì? Ta đoán, không phải là muốn gom
góp đủ số lượng, sau đó bỏ chung vào trong giếng, làm cho cả toàn bộ người
trong phủ hoàng tử đều bị hôn mê sâu, sau đó ngươi lại tự chạy trốn a?”
Lý Hoa trừng lớn mắt, nghẹn ngào kêu lên: “Mưu kế thật ác độc,
chủ tử, yêu nữ này lòng dạ rắn rết, tuyệt đối không thể giữ nàng.”
Sở Liên Nhi khinh miệt liếc Lý Hoa, khinh thường cười lạnh:
“Nếu như ta thật sự là lòng dạ rắn rết, Lý Hoa ngươi đã sớm nhìn không tới mặt
trời ngày mai. Hừ, ta hảo tâm tha cho ngươi một mạng, ngươi lại không biết liêm
sỉ muốn giết ta. Lòng lang dạ sói.”
Lý Hoa tức đỏ mặt, tiến lên một bước, một tay cầm chuôi kiếm,
rống giận: “Ngươi yêu nữ này, cạo tóc của ta, còn viết chữ đáng ghét lên trên
dưới toàn thân ta, chẳng lẽ không phải ngoan độc sao?”
“Chẳng lẽ ta đưa cổ cho ngươi chém sao? Đêm hôm đó, người giả
trang thích khách muốn dò xét ta chi tiết, không phải là Lý thị vệ ngươi sao?
Đáng tiếc, ngươi ăn trộm gà không thành ngược lại khoét đến phân, bị ta dùng mê
dược, ta không muốn tánh mạng của ngươi cũng chỉ bất quá xem tại ngươi cũng chỉ
là tay sai của người khác mà thôi, bằng không. . . Hừ!”
“Ngươi. . . .” Lý Hoa tức giận đỉnh đầu bốc khói, kìm nén
không được, rút kiếm đâm về nàng.
“Lý Hoa!” Đông Ly Thuần quát hắn, Lý Hoa không cam lòng
không muốn trả lại kiếm vào vỏ, một đôi mắt hổ vẫn hung hăng trừng mắt Sở Liên
Nhi.
Sở Liên Nhi biết rõ hẳn phải chết không thể nghi ngờ đ không
còn sợ hại gì nữa, nhìn về phía Đông Ly Thuần, ngẩng cái cằm lên nói: “Đông Ly
Thuần, ngươi cũng đừng trách ta lòng dạ ác độc, trái lại, ngươi còn phải cảm tạ
ta chỉ dùng thuộc mê, mà không phải dùng các loại phấn có độc của hoa trúc đào,
tulip.”
Đông Ly Thuần cười nhạt một tiếng: “Phấ hoa trúc đào mặc dù
có độc, nhưng phấn hoa ở mùa đông rất khó tìm được, nếu không ngươi cũng sẽ
không vứt tới không đổi dùng mạn đà la.”
Sở Liên Nhi lại trừng lớn mắt lần nữa, “Ngươi, ngươi cả cái
này đều đã nghĩ đến, vậy ngươi còn biết cái gì?”
Khoé môi Đông Ly Thuần cong lên, vẻ mặt đùa cợt trào phúng:
“Những trò vặt này của ngươi, đã rất quen rồi. Ngươi cho rằng, người bị ngươi
chỉnh một lần còn có thể đần thêm lần nữa sao?”
Há hốc mồm!
Chẳng lẽ, trước kia nàng đã thi qua loại thủ đoạn này?
“Đã như vầy, ta cũng không lời có thể nói, muốn chém giết muốn
róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được.” Sở Liên Nhi rốt cục bất cứ giá nào rồi,
ưỡn ngực, chuẩn bị thong dong hy sinh.
. . . . . . .
Nhìn bộ dáng lợn chết không sợ mở nước nóng của Sở Liên Nhi,
Lý Hoa sắp tức nổ, một đao giết chết nàng thật sự quá tiện nghi, phải lăng trì
xử tử nàng.
Mắt nhỏ của Đông Ly Thuần liếc cảnh cáo Lý Hoa vẻ mặt kích động,
thành công làm cho hắn mất tiếng, sau đó, hắn mới quay đầu, thâm trầm nhìn Sở
Liên Nhi: “Muốn giết ngươi, đã sớm giết ngươi. Ta còn cần chờ tới bây giờ sao?”
Sở Liên Nhi vui vẻ trong nội tâm, nói như vậy, hắn cũng
không có ý giết nàng, như vậy, nàng tạm thời bảo vệ mạng của mình rồi?
Chính là. . .
“Ngươi có mục đích gì? Hoặc là, ngươi muốn từ trên người của
ta được cái gì” Sở Liên Nhi không phải ngu ngốc, coi hành vi của nàng đối với hắn
trước kia, người tu dưỡng hài lòn hơn, lòng dạ rộng lớn hơn cũng sẽ không bỏ
qua nàng, huống chi, hắn luôn luôn có thù oán tất báo. Hắn sở dĩ giữ nàng một
cái mạng, khẳng định nàng đối với hắn còn có giá trị lợi dụng, bằng không, hắn
đã sớm giết nàng.
“Thông minh!” Đông Ly Thuần cũng không phủ nhận, “Lúc trước,
ngươi xếp đặt cho ta đi biên quan thủ thành, cửu tử nhất sinh mới để lại cái mạng
trở về, đại ân tình này, ta rất khó quên a.”
Sở Liên Nhi căng thẳng trong lòng: “Ngươi không phải cũng muốn
cho ta đi biên quan thủ thành a?”
Đông Ly Thuần mỉm cười, trong môi đỏ đầy đặn, lộ ra hai hàm
răng trắng noãn chỉnh tề, loá sáng sáng, “Đông Ly quốc ta chuẩn bị kết giao
liên minh với nước láng giềng Kim quốc, để đối kháng Hoa quốc. Chính là, sứ thầ
Kim quốcn lại ra ba cái vấn đề cho bên ta, nếu trả lời ra, liền thuận lợi ký kết,
nếu trả lời không ra, phải để cho ta hoàng muội hoà thân Kim quốc lấy chồng ở
xa.”
Sở Liên Nhi hiểu được, hoá ra đồ yêu nhân này ngu ngốc không
trả lời được ba vấn đề của người ta, rồi lại không muốn gả muội của mình đi Kim
quốc chịu khổ, vì vậy, liền nghĩ đến nàng?
“Muốn cho ta thay thế công chúa lấy chồng ở Kim quốc, cũng
không phải không được. Bất quá, ta rất hiếu kỳ chính là, Đông Ly quốc nhân tài
đông đúc, lại trả