
lời không được ba cái vấn đề của người ta, thật sự là không
thể tưởng tượng.” Giọng điệu của Sở Liên Nhi mang mỉa mai, khi quốc gia gặp nạn,
những người cầm quyền này không muốn phát triển, không muốn sửa cỏ, lại đem hi
vọng ký thác trên người một nữ nhân, thật sự là bi ai.
“Các ngươi những nam nhân này dùng tam tòng tứ đức ước chế nữ
nhân, dùng anh hùng của các ngươi cản lại chúng ta bành trướng, dùng vũ lực và
ngang ngược của các ngươi làm cho nữ nhân khuất phục, chính là, khig quốc gia gặp
nạn thì các ngươi không muốn đi tranh thủ, càng không có nghĩ tới dùng phương
thức của nam nhân đi giải quyết, chỉ muốn hy sinh hạnh phúc của nữ nhân để đổi
lại. Đây là bi ai của nam nhân các ngươi, hay là bất hạnh của nữ nhân chúng
ta?”
Lý Hoa nghe xong, hai con ngươi trừng thành chuông đồng, rồi
lại rơi vào trầm tư.
Hồng Nhi thì vừa sợ vừa lo nhìn qua Sở Liên Nhi, chẳng lẽ
nàng thật không hiểu chỗ của mình sao? Cư nhiên còn dám tranh luận?
Đông Ly Thuần nghe vậy, con ngươi nhíu lại, sắc mặt vừa xanh
vừa đỏ. Lời nói của Sở Liên Nh như búa tạ nặng nề loại gõ vào lòng của hắn.
Sở Liên Nhi thấy sắc mặt hắn đại biến, trong nội tâm cũng có
chút sợ hãi, sợ hắn thẹn quá hoá giận giết nàng, vì vậy, nàng thả ngữ khí mềm
nhũn, nói: “Đương nhiên, ta cũng biết rõ chỗ khó xử của Đông Ly quốc trước mắt,
ngươi thân là hoàng tử chủ trì đại cục, cũng phải lấy đại cục làm trọng, Đông
Ly quốc kết hôn với Kim quốc giúp ích quá nhiều, chính là, vì cái gì hiệp nghị
của hai nước phải hy sinh cùng hạnh phúc cả đời của nự nhân mới có thể hoàn
thành?” Nói đến đây, cơn tức trong nội tâm nàng lại nữa rồi, Tây Thi vì Việt Quốc
hy sinh, lại đổi lấy lời mắng của mọi người trăm ngàn năm qua, Vương Chiêu Quân
hòa thân Hung Nô lệ rơi thảo nguyên bi kịch, đổi lấy thở dài lưu truyền thiên cổ,
Văn Thành công chúa lấy chồng Thổ Phiên ở xa, danh đẹp đổi lấy đại Đường hưng
vinh, không biết, sau lưng những nữ nhân vĩ đại này, không phải là dùng nước mắt
lấp sao.
“Từ xưa đến nay, có bao nhiêu công chúa hòa thân, hy sinh dưới
sự xâm lược của nam nhân các phương. Chính là, các nàng hy sinh, cuối cùng đổi
lấy cái gì? Vẫn là chiến tranh tàn khốc và địch nhân xâm lược. Từ xưa đến nay,
nữ nhân hòa thân không ít, chính là, giữa nước và nước, lại thành lập quan hệ
hòa bình bao lâu? Hòa thân có thể giải quyết mâu thuẫn ở giữa quốc gia sao? Thật
sự là lừa mình dối người, buồn cười chính là, người thống trị đều vẫn đang hứng
thú với hòa thân.” Sở Liên Nhi nói hết lời, nhìn đến sắc mặt Đông Ly Thuần biến
thành tái nhợt thì trong nội tâm lộp bộp một tiếng, xong rồi, xong rồi, tại sao
nàng lại hiện lên nhất thời chọc giận hắn, cái này xong rồi, nàng thật không có
mạng nhỏ.
Nhưng, phản ứng của Đông Ly Thuần cũng vượt qua dự đoán của
nàng.
Chỉ thấy thân hình hắn chợt chấn động, hai con ngươi phức tạp
bình tĩnh chằm chằm vào Sở Liên Nhi tức giận mặt đỏ bừng, gò má nàng bởi vì lửa
giận mà biến thành đỏ, giống bôi một tầng son, con ngươi giận tái đi, sinh động
mà hoạt bát, cái miệng đỏ bừng thở phì phì mím lại giống như quả đào mật đã
chín. . . . Bỗng dưng, ánh mắt buồn bã, giọng hắn cơ hồ khàn khàn nói: “Ngươi
nói rất đúng, thân là có nam nhân tôn nghiêm, xác thực không nên đem lợi ích
hai nước thành lập trên người nữ nhân.” Hắn trầm mặc, ánh mắt như mang theo quyết
định gì đó, hướng nàng khoát tay: “Ngươi đi xuống đi, phân phó phòng ăn, truyền
bữa!”
Sở Liên Nhi ngạc nhiên, không hiểu nhìn qua hắn, hắn bảo
nàng truyền bữa, có phải là đại biểu, hắn không có ý định xử trí nàng sao?
“Còn suy nghĩ cái gì? Thật hy vọng ta giết ngươi, hoặc là
cho ngươi đi hòa thân?” Đông Ly Thuần lại khôi phục lạnh như băng và đạm mạc
trước kia, khuôn mặt tuấn tú không biểu tình, mang theo kiêu căng và uy nghi vô
cùng, dẫn đến bọn người Hồng Nhi đều rủ lông mày xuống, thở mạnh cũng không dám
đi xuống.
Mà Sở Liên Nhi chạy qua một kiếp thì sau khi kinh ngạc ngắn
ngủi, chạy vội đi ra ngoài. Khi chạy vội tới một cái góc tối không người thì
nàng ngừng lại, khóe môi có chút giơ lên, cười âm hiểm sau khi thực hiện được
mưu kế.
Nhìn qua bóng lưng nàng chạy ra ngoài, Đông Ly Thuần cũng
đang cười, cười âm hiểm —- một loại nụ cười sau khi mưu kế sắp được hiện lên!
. . . . . . .
Đông Ly Thuần hoàng tử, là hoàng tử được sủng ái nhất bên
người hoàng đế, hơn nữa là hoàng tử rất có uy vọng ở trên triều.
Người như vậy, ngay cả ăn, cũng là cực kỳ chú ý .
Chúng nha hoàn mặc áo xanh cùng màu, bưng món ăn làm cho người
chảy nước miếng đặt lên bàn, Đông Ly Thuần ưu nhã ngồi ở chủ vị, hắn mặc trường
bào màu da người đậm vạt áo hở hở, mặt ngọc môi đỏ, Sở Liên Nhi nhìn hai mắt
đăm đăm. Tuy biết rõ cá tính hắn ác liệt, lòng dạ ác độc tâm cay, nhưng diện mạo
hắn thật sự thật đẹp.
Một người nam nhân có diện mạo đẹp thế, thật đúng là không
phải chuyện tốt. Xem một đám nha hoàn vừa bày món ăn, vừa vụng trộm nhìn qua
khuôn mặt tuấn tú không đổi sắc của Đông Ly Thuần, sau đó trên mặt bay lên hai
đám mây đỏ, không khỏi bĩu bĩu môi. Thật là một hỗn trướng hại