Từ Nô Tì Thành Hoàng Hậu Cùng Múa Với Sói

Từ Nô Tì Thành Hoàng Hậu Cùng Múa Với Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327934

Bình chọn: 9.5.00/10/793 lượt.

Phái ra kì binh, đánh lén

phía sau không có chút phòng bị của bọn họ, thiêu hủy cỏ khô của bọn họ, ăn hết

bò dê ngựa của họ, tha cho người già và trẻ con của bọn họ, gia tăng gánh nặng

của họ, để cho bọn họ đối mặt nghèo đói. Chủ tử, ty chức cho là, thái. . . . biện

pháp này của Lâu Ngọc Nhi vô cùng tốt, mấy chục năm qua, chúng ta vẫn thủ nhiều

hơn công, mệt mỏi ứng đối, nếu như chọn lựa biện pháp của nàng, cũng có chút

hành động.”

“Vậy sao?” Một thanh âm tự lẩm bẩm vang lên, “Thật không

nghĩ tới, tiện nhân kia ở biên phòng còn có giải thích đặc biệt như vậy.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1'> Hộ giáp: chú ý các ngón tay của mấy vị trong hình, cái vật

nhọn bọc ngón tay đó



Trong giấc mộng, luôn không quá an ổn, đau đớn nơi ngực dần

dần tiêu tán, lại tổng cảm giác có vật gì đó đang kéo thần kinh, khó chịu.

Trong mộng, chợt xuất hiện kỵ binh chưa từng thấy qua, và đằng đằng sát khí.

Vỏ đao sắc bén, một đôi con ngươi như lang như hổ, mang theo

hận ý sâu sắc, đang lăng trì thần kinh của nàng.

Một cái áo có thêu trời xanh mây trắng mãng xà bốn máu năm

màu xuất hiện ở trước mắt, thật uy phong, mãng xà màu vàng kia, giương nanh múa

vuốt, mở con ngươi âm trầm, mắt nhìn chằm chằm, giống như tùy thời có thể bay

nhào vào trên người, xé rách cắn nuốt nàng.

Trong sương mù, nàng nghe được một thanh âm âm lãnh vang

lên: “Tống Hưu, kế hay đối phó Tát Ta, thật là từ trong miệng tiện nhân này nói

ra?”

“Đúng vậy, chủ tử, ty chức nghe rõ ràng.” Người gọi Tống Hưu

một mực cung kính trả lời: “Thái. . . . Lâu Ngọc Nhi nói với ty chức, muốn đối

phó Tát Ta hung mãnh, lấy chiến lực Đông Ly quốc, thực bất lợi giao tranh chính

diện. Phải làm kết minh với Bộ Lạc Nữ Chân đối đầu với Tát Ta, sau đó sẽ phân

hóa thế lực của bọn họ. Tát Ta bày tỏ chiếm đoạt là thiên kinh địa nghĩa, chúng

ta có thể ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông. Phái ra kì binh, đánh lén

phía sau không có chút phòng bị của bọn họ, thiêu hủy cỏ khô của bọn họ, ăn hết

bò dê ngựa của họ, tha cho người già và trẻ con của bọn họ, gia tăng gánh nặng

của họ, để cho bọn họ đối mặt nghèo đói. Chủ tử, ty chức cho là, thái. . . . biện

pháp này của Lâu Ngọc Nhi vô cùng tốt, mấy chục năm qua, chúng ta vẫn thủ nhiều

hơn công, mệt mỏi ứng đối, nếu như chọn lựa biện pháp của nàng, cũng có chút

hành động.”

“Vậy sao?” Một thanh âm tự lẩm bẩm vang lên, “Thật không

nghĩ tới, tiện nhân kia ở biên phòng còn có giải thích đặc biệt như vậy.”

. . . . . . . . . . . . . . . . .

Chung độc hồi lâu chưa từng phát tác, lúc này đang dùng tư

thái mãnh liệt, hung hăng tập kích ngực Sở Liên Nhi, đau chết đi sống lại, nơi

cổ họng luôn có một đống chất lỏng từ ngực tràn vào trong miệng, lại từ trong

miệng xông ra, một cỗ mùi máu tươi lan tràn tất cả không gian có thể hô hấp.

Một thanh âm lo lắng cuối cùng rống giận bên tai, đáng tiếc,

đau đớn hút đi tất cả trí nhớ của nàng, một chữ nàng cũng không nghe ra.

Ở trong nửa mộng, nàng nhìn thấy mình, bị ném như đồ bỏ, bị

ném vào địa lao ẩm thấp , nàng loáng thoáng có thể cảm giác, từng trận gió lạnh

trong địa lao, và chuột gián hoành hành chung quanh, còn có một gương mặt hung

thần ác sát và một đôi ánh mắt xem thường.

Bỗng dưng, ngực lại đau xót, đau đớn tan lòng nát dạ, như

dao găm chầm chậm cắt da thịt, sau đó đâm vào cốt tủy.

“Liên Nhi, đừng suy nghĩ nữa, đừng suy nghĩ nữa, có nghe hay

không. . .” Bên tai vang một hồi kêu gọi lo lắng, đau đớn ở ngực, được một ngón

tay dùng sức vuốt ve, đau đớn thoáng giảm bớt.

Khóe miệng lại ngai ngái, lạt mũi vô cùng, hữu khí vô lực

cúi gằm đầu, Sở Liên Nhi nghĩ, lúc này phun nhiều máu như vậy, thật sự là Đại

La thần tiên cũng không cứu được.

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, tổng cảm giác có ngón tay vuốt

ve trước ngực của nàng, đau đớn ở ngực sẽ dần dần biến mất, đau đớn kịch liệt

và mất lượng máu lớn, khiến cho nàng không mở mắt ra nổi, chỉ có thể mặc cho

bóng tối cắn nuốt sạch mình.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Chủ tử, giải thích của nàng trên biên phòng thật là mới

nghe lần đầu, theo ý kiến của ty chức, cái biện pháp này không thể tốt hơn .”

“Chỉ bằng vào điểm này, Tống Hưu, ngươi cho là nên miễn đi tội

chết của nàng sao?” Thanh âm buồng bực, lãnh khốc mà vô tình.

“Đúng vậy, Tống thống lĩnh, ý của ngươi là, nữ nhân này ra một

chủ ý tốt cho chủ tử, là có thể miễn đi những tội nàng từng phạm vào sao?” Một

tiếng hừ vang lên, thanh âm này cũng rất quen thuộc, nhưng không nhớ nổi.

Tiếng Tống Hưu phản bác: “Ta không phải là ý này, ý của ta,

nữ nhân này mặc dù ác độc, thường xuyên đối nghịch với chủ tử, nhưng cơ trí của

nàng cũng là nhân tài hiếm có. . . . cho nên, ty chức hi vọng chủ tử có thể tạm

thời tha nàng một mạng.”

Một hồi tiếng chê cười vang lên, thanh âm Tống Hưu vội vàng:

“Chủ tử, nữ nhân này quả thật đáng hận, khiến cho ngài hận không thể giết cho

thống khoái, nhưng, nàng chẳng những có kế hay đối phó Tát Ta, còn giải quyết vấn

đề thiếu hụt lương thực của Đông Ly ta. . . .”

“Bắp theo như ngươi nói, ta đã nghe nói


Insane