
một tấm lụa màu vàng đỏ có thê đồ án phượng hoàng đính kim tuyến sánh vai, tay
áo thật dài, phía trước thêu đồ án phức tạp, hoa lệ phi phàm, trên mái tóc cao
vút của nàng cắm cây trâm phượng màu vàng có tua, đầu quấn châu bát bảo, cái
trán trơn bóng, một khỏa bảo thạch to lớn lập lòe rực rỡ, mắt phượng mày liễu,
mũi ngọc môi đỏ, xinh đẹp không nói ra được. Hộ giáp [1'> dài nhọn vàng óng ánh
bạc sáng của nàng, mềm mại vô lực được Hồng nhi vuốt, nàng thong dong ngồi ở vị
trí vừa ngồi bên trong, nói: “Tống thống lĩnh, ta cũng biết rõ đạo lý đều vì chủ
của mình, ngươi không cần sợ, Bổn cung sẽ không giết ngươi.”
Tống thống lĩnh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Thái Tử Phi than nhẹ, châu hoa bên má rực rỡ, kim điền bảo
châu rũ xuống trên vai, theo động tác của nàng mà lắc lư ra tiếng vang trong
giòng. “Ngươi cho rằng, Bổn cung thật khát máu vậy sao? Đang ở vị cao, nếu như
ta không giết người, cũng sẽ bị người khác giết chết. Chủ tử của ngươi, không
phải là ví dụ sống sờ sờ sao?”
Thái Tử Phi lại nói: “Ngày đó, ta ngồi trên cao, hôm nay là
tù nhân, xem ra thật đúng là báo ứng khó chịu. Ta cũng làm tuyệt chuyện xấu,
hôm nay chịu chết, cũng coi như trừng phạt đúng tội. Chỉ bất quá, trước mắt
Đông Ly quốc cũng tràn ngập nguy cơ. Tống Hưu, mặc dù ta cùng với Nhị hoàng tử
không đội trời chung, nhưng trong lòng vẫn có lê dân bách tính. Phiền ngươi
chuyển cáo hắn, trước mắt Tát Ta phương Bắc càng lúc càng cường đại, lấy chiến
lực của Đông Ly quốc, thực bất lợi giao tranh chính diện. Phải kết minh với Bộ
Lạc Nữ Chân sau Tát Ta, sau đó sẽ phân hóa thế lực của bọn họ. Tát Ta bày tỏ
chiếm đoạt là thiên kinh địa nghĩa, chúng ta có thể ăn miếng trả miếng, gậy ông
đập lưng ông. Phái ra kì binh, đánh lén phía sau không có chút phòng bị của bọn
họ, thiêu hủy cỏ khô của bọn họ, ăn hết bò dê ngựa của họ, tha cho người già và
trẻ con của bọn họ, gia tăng gánh nặng của họ, để cho bọn họ đối mặt nghèo
đói.”
Tống Hưu, thì ra là hắn là Tống Hưu.
Sở Liên Nhi che miệng, nhìn bóng lưng một mực cung kính đó,
khiếp sợ không nói ra được.
Thái Tử Phi dừng một chút, lại nói: “Còn có, bình nguyên và
dãy núi chiếm đa số ở Đông Ly quốc, ruộng đất ít ỏi, bất lợi cho nông canh, dân
chúng không no bụng, Hàng năm Đông Ly quốc nhờ lương thực Hoa quốc duy trì, lâu
dài sẽ sinh ra lệ thuộc, bây giờ bất lợi cho phát triển kinh tế. Mời chuyển cáo
Nhị hoàng tử, có thể đề nghị hắn để cho dân chúng đổi loại lương thược sản lượng
ca như khoai lang và cây ngô. Những thứ này thu hoạch mặc dù không ngon miệng
như gạo, nhưng có thể lót dạ, gặp gỡ thiên tai thì cũng không khẩn cấp.”
Tống Hưu nhìn Thái Tử Phi một cái, vâng vâng.
Thái Tử Phi lại nói: “Hoa quốc cũng mắt nhìn chằm chằm Đông
Ly quốc, quân sự cũng cực kỳ lợi hại, phần lớn lấy kỵ binh làm chủ, chiến lực cực
mạnh, Đông Ly quốc ta phần lớn lấy bộ binh làm chủ, tới giao tranh chính diện,
thực không thể làm. Nếu như có thể gian lận ở trên binh khí, cũng có thể phản bại
phản thắng.”
Tống Hưu lắng nghe, mừng rỡ như điên, hỏi: “Binh khí làm sao
động tay chân?”
Thái Tử Phi rảnh rang cười một tiếng: “Nhị hoàng tử cũng
thành thạo quân sự, cái này không cần ta tới quơ tay múa chân.”
Bỗng dưng, tất cả mặt mũi cũng mơ hồ.
“Liên Nhi, Liên Nhi. . . .” Là ai đang gọi nàng? Sở Liên Nhi
muốn đáp, nàng không tìm được cửa ra, chung quanh đều là sương mù trắng xóa,
tìm không ra bắc, nàng muốn há mồm, ngực lại tê liệt đau đớn một hồi, so với
trước càng thêm hung mãnh càng thêm tàn nhẫn đau đớn, như lửa đốt, như dao găm
đang Lăng Trì, hô hấp không vận lên được, nàng che ngực, không còn kịp rên rỉ
lên tiếng, đã chán nản ngã xuống.
“Liên Nhi. . . . .” Bên tai loáng thoáng nghe được một hồi
thanh âm sợ hãi rống, ý thức đã lâm vào một mảnh bóng tối.
. . . . . . . . . . . . . . . .
Chung độc hồi lâu không phát tác lại phát tác, hơn nữa so dĩ
vãng càng hung mãnh bén nhọn hơn.
Choáng váng trầm trầm tỉnh lại, cảm giác quanh thân vô lực,
choáng váng đầu lợi hại, có loại cảm giác vô lực vì mất máu quá nhiều. Tựa như
trước kia mẫu thân xảy ra chuyện, Sở Liên Nhi thân là nữ nhi duy nhất, mạnh mẽ
cho nàng tám trăm CC máu cho nên sinh ra triệu chứng ngất xỉu suy yếu.
Khó khăn mở mắt, quét liếc chung quanh, phát hiện, trong nhà
rất tối, có ánh nến vàng đang chớp động, thử giật giật thân thể, phát ra tiếng
vang hơi nhỏ, một cái đầu xuất hiện ở bên giường, là Xuân Hồng.
“Tiểu thư, ngươi đã tỉnh, thật tốt quá, chủ tử biết khẳng định
cao hứng.” Xuân Hồng mở cặp mắt máu đỏ mặt mừng rỡ chạy như bay đi ra ngoài. Tốc
độ của nàng nhanh đến khiến Sở Liên Nhi muốn ngăn cản cũng không kịp.
Rất nhanh, một hồi tiếng bước chân vang, một bóng người đã
thoáng hiện ở trước mặt giường, là Đông Ly Thuần.
Trên người hắn cư nhiên mặc giáp màu đen lạnh như băng, một
đầu tóc đen thùi, buộc ở đỉnh đầu, quả thật tuấn mỹ đáng chết.
Hắn thấy Sở Liên Nhi trợn tròn mắt, con ngươi đen nhánh
thoáng qua kích động và mừng rỡ, đứng ở trước giường, nắm tay của nàng thật chặt,
“Liên Nhi, ngươi rốt cục tỉnh.”
Sở Liên