Polaroid
Từ Nô Tì Thành Hoàng Hậu Cùng Múa Với Sói

Từ Nô Tì Thành Hoàng Hậu Cùng Múa Với Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329324

Bình chọn: 9.5.00/10/932 lượt.

ng lực siêu

nhiên, thâm thụ Đông Ly Thuần coi trọng, nhưng cùng Mã Văn Trọng, tối đa cũng

là đều bằng nhau, hắn có thể ra lệnh được hắn sao?

Sắc mặt Thành Vân biến hóa, nghênh hướng con ngươi thăm dò của

nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Mã. . . Tiên sinh và ta xưa nay giao hảo, hơn

nữa, hắn cũng hết sức sùng bái nông nghiệp phát triển, để cho hắn đi lục soát địa

điểm khoai lang, nói vậy hắn là sẽ không từ chối.”

Con ngươi Sở Liên Nhi lóe lóe, thẳng tắp muốn nhìn hắn, nàng

mới ha ha cười nói: “Nguyên lai là như vậy, ngươi dáng dấp lịch sự, một bộ thư

sinh yếu đuối dễ khi dễ, cũng là chủ soái thống lĩnh tam quân uy phong lẫm lẫm.

Mà Mã Văn Trọng dáng dấp ngưu cao mã đại (to lớn), mép đen mặt đen, lại là quan

văn tài giỏi. Thật là lẫn lộn đầu đuôi.”

Thành Vân thấy nàng cười nhẹ nhõm, len lén thở phào nhẹ nhỏm,

hắn hơi mỉm cười nói: “Ngươi cũng không phải thế? Tuy là một nữ lưu, nhưng năng

lực không thua nam tử chút nào.”

Sở Liên Nhi nháy mắt mấy cái, hỏi: “Ngươi đây là đang khen

ta sao?”

“Ừ.” Thành Vân gật đầu, “Trước kia, ta vẫn cho rằng nữ nhân

không tài chính là đức. Nhưng từ khi thấy được năng lực đối phó man di của người,

cùng nói trúng tim đen chỉ ra nhược điểm trí mạng của Đông Ly ta, cũng có thể

có biện pháp khắc chế và cải thiện. Cách nhìn của ta với nữ nhân cũng có thay đổi

rất lớn.” Hắn dừng một chút, thấy Sở Liên Nhi mặt không chút thay đổi , lại

nói: “Mỗi khi gặp ngươi cứng cỏi nói quốc gia đại sự, binh pháp mưu lược, triều

chánh tệ đoan, ta liền không nhịn được đáng tiếc thay ngươi.”

“Đáng tiếc cái gì?” Sở Liên Nhi lạnh lùng hỏi ngược lại.



“Đáng tiếc cái gì?” Sở Liên Nhi lạnh lùng hỏi ngược lại.

Thành Vân không chút nào chú ý tới vẻ mặt Sở Liên Nhi trả lời:

“Nếu như ngươi là nam nhân, vậy hẳn là tốt.”

Sở Liên Nhi hừ lạnh: “Cũng biết ngươi sẽ nói những lời này.”

Nàng xử lý mái tóc bên tai, hơn một tháng qua, tóc vốn bởi vì thiêu hủy mà bị cắt

đã dài không ít, Thu Nguyệt mỗi ngày đều thắt nhiều kiểu mới cho nàng, thanh tú

lại không mất xinh đẹp hào phóng, nàng thích cực kỳ.

“Làm nữ nhân có cái gì không tốt? Đàn ông các ngươi cũng chỉ

biết coi thường nữ nhân, cho là nữ nhân không tài chính là đức, hừ, thật là nam

nhân heo đất tự đại. Các ngươi có thể quên mất vất vả nữ nhân bỏ ra cho nam

nhân và xã hội này, các nàng thay nam nhân sanh con dưỡng cái, hầu hạ cha mẹ chồng,

lo liệu việc nhà, mệt mỏi giống như con chó. Nhưng các nàng lại không chiếm được

một câu an ủi, ngược lại còn phải nhịn tức để cho trượng phu cưới vợ bé vào cửa.

Nữ nhân không thể ngã bệnh, ngã bệnh cũng phạm vào thất xuất chi tội (bảy tội để

bị bỏ). Không thể ghen tỵ, không thể không có vẻ thùy mị, không thể không sanh

hài tử, nếu không, liền phạm vào thất xuất chi tội. Nhưng nam nhân có nghĩ tới không,

sanh con là chuyện hai người, có thể nào đem toàn bộ trách nhiệm đẩy vào trên

người nữ nhân đây? Cho dù có vẻ thùy mị thì như thế nào, chờ lâu năm sắc suy

thì bị nam nhân một cước đá rơi xuống, danh dẹp thì viết, chính đáng bỏ vợ. Cắt,

những nam nhân này thật không phải thứ tốt. Nam nhân có năng lực nuôi gia đình

còn có thể nói qua, nhưng cái loại thư sinh nuôi gia đình không được, lại tự

cho là thanh cao, ngũ cốc chẳng phân biệt được, còn phải nhờ nữ nhân tới nuôi,

trục lợi nữ nhân thật tồi tệ.” Nói đến nam nhân thời đại phong kiến, nhất là

cái loại văn nhân ỷ mình rất cao, Sở Liên Nhi thật không có một chút hảo cảm.

Coi như Mạnh Tử đại danh đỉnh đỉnh có tiếng tăm trên văn đàn

lịch sử Trung Quốc, Đỗ Phủ được hưởng thi thánh ở Đường triều, đại từ nhân Tô

Đông Pha Đại Tống, Chu Hi nhà triết học trứ danh, nàng vô cùng ghét. Những người

này ở phương diện lễ nghĩa đạo đức nói đường hoàng, nhưng đối với đợi nữ nhân

so với đối súc vật còn không bằng. Mạnh Tử bỏ vợ chẳng qua là ở ngoài cửa sổ thấy

thê tử ngồi chồm hổm chu mông trong phòng, lý do là, tư thế thê tử chướng tai

gai mắt. Đại thánh nhân một miệng đầy nhân nghĩa đạo đức như vậy, cũng có loại

quan niệm cổ hủ này, còn dám giáo dục mọi người?

Tất cả bài thơ của Đỗ Phủ đều là khổ nạn và đồng tình đối với

dân chúng tầng dưới, hắn có lòng thương hại đối với dân chúng nghèo khó, nhưng

đối với nữ nhân lại không có chút ý che chở. Chỉ bất quá mẫu thân không thích vợ,

liền bỏ rơi vợ yêu đổi cưới vợ mới. Loại nam nhân mềm yếu vô chủ kiến này, ở

trong quan trường có bao nhiêu thành tựu, có thể nghĩ.

Tô Đông Pha thì càng không cần nói, cưới sồ kỹ mười ba mười

bốn tuổi về nhà làm thiếp, chờ chơi người ta chán lại vô tình bỏ người ta, lại

đi tìm một tiểu thiếp trở lại. Cũng liên tục bỏ mấy người thiếp, còn vô sỉ viết

xuống câu thơ “Mười năm xuân hót đổi lưỡi oanh, ba ngại già xấu đổi mỹ nhân”,

người ngay cả đạo đức cá nhân cũng không sửa xong, không trách được không đắc ýở

trong quan trường.

Nhà triệt học Chu Hi thì càng không cần nói, hoàn toàn có thể

xem là điển phạm làm hư đạo đức.

Câu dẫn ni cô làm tiểu thiếp còn chưa đủ, còn mạnh mẽ chiếm

đoạt con dâu của mình, loại người mở miệng thiên lý, ngậm miệng Đạo học, lại

c