
đã gặp qua ở đâu đó.
Tìm thấy nước nóng, thuận tiện lấy một ít thức ăn đem tới cho nam nhân.
Mùi hương thức ăn tràn ngập trong không khí.
Mùi bắp ngọt ngào, nước trái cây trong veo và một ít bánh mì bơ…..
Nam nhân nuốt nước miếng, liếc nhìn Hứa Tuấn Thiên một cái, sau đó cẩn thận bưng chén lên, uống một ngụm nước trái cây.
Hứa Tuấn Thiên nhớ tới một câu chuyện xưa hắn từng xem qua. Có người muốn
tuyệt thực để tự sát, một người bạn đã nói: “Ta cũng không muốn ngăn cản ngươi nhưng bị cha mẹ ngươi nhờ, ta cũng không thế không đồng ý. Ngươi
cho ta mặt mũi một chút, uống một chút nước thôi!” Người nọ nghĩ, chỉ
một chút nước cũng không sao, vì thế liền bưng lên uống. Uống hết một
chén nước, tràng dạ dày bắt đầu co bóp, càng ngày càng đói hơn, nhịn
không được muốn ăn gì đó, cái gì gọi là tuyệt thực cũng quăng lên tận
chín tầng mây.
Người muốn tuyệt thực còn như vậy, huống chi nam
nhân này không tới mức như vậy đâu! Tuy rằng miệng nói không sao, nhưng
vẫn luôn cố gắng chịu đựng, tới lúc ở nơi dễ chịu, ăn thức ăn ngon liền
nhịn không được mà thả lỏng.
Chờ nam nhân ăn uống no đủ, Hứa Tuấn Thiên lại quan tâm đưa qua một cái gối mềm.
“Dựa vào đi! Như vậy sẽ thấy thoải mái hơn.”
“…..cám ơn.” Âm thanh nam nhân rất nhẹ, nhận lấy gối kê vào dưới thắt lưng.
Ngọn đèn trong quán trọ có chút mờ ảo làm cảnh vật có chút thay đổi, lông mi nam nhân thật dài giống như một cây quạt nhỏ, đường cong trên gương mặt cũng nhu hòa hơn.
“Ngươi tên gì?”
Nam nhân mím môi, cúi đầu nói ra hai chữ: “Chung Hạo.”
Hứa Tuấn Thiên sửng
sốt một chút, họ này không phải của thế giới này. Trong lòng dâng lên
một chút chờ mong: “Ngươi là người Trung Quốc?”
“…..vậy còn ngươi?”
“Ta gọi là Hứa Tuấn Thiên.” Thực kích động, thân mình hắn hơi nghiêng về
phía trước, nếu không phải nhớ tới tình trạng cơ thể nam nhân, hắn đã
sớm ôm một cái. Dưới ngọn đèn, mái tóc và ánh mắt đen láy của Chung Hạo
nổi bật trước mắt Hứa Tuấn Thiên. “Ta bị tai nạn máy bay mới lạc tới nơi này.”
“Ta…..” Chung Hạo có chút do dự: “Ta bị bắt tới.” Thở dài
một tiếng, nhìn về phía ngọn đèn mờ nhạt, ánh mắt có chút mông lung. “Ta muốn về nhà.”
Nghe thế Hứa Tuấn Thiên có chút im lặng, tâm trạng tràn ngập vui sướng giống như bị người ta tạt một gáo nước lạnh.
Nhà, từ này đối với Hứa Tuấn Thiên hoàn toàn xa lạ. Hắn từ nhỏ đã mất người
thân, là quân đội nuôi hắn lớn. Người thân của hắn chính là chiến hữu,
nhà của hắn là quân đội. Nhưng bản chất nó hoàn toàn khác biệt với tình
thân ruột thịt, những gì Hứa Tuấn Thiên có đều có thể thay đổi. Chiến
hữu có thể chết bất cứ lúc nào. Quân đội cũng có thể vất bỏ hắn.
Vinh dự, kỷ luật, tin tưởng.
Đó chính là cuộc sống của hắn.
Ví thế khi nghe Chung Hạo nhắc tới chữ “nhà” này trên mặt hắn lộ ra một chút bi hương.
Hắn cảm thấy có chút mờ mịt, có chút thương cảm, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Nhưng chí ít những thứ đó cũng cũng rất quen thuộc, hắn biết mình nên làm gì
để hoàn thành mục tiêu, không phải sống mà không biết mình đang gặp nguy hiểm gì. Mà nơi này lại hoàn toàn xa lạ.
Hắn không thích cảm xúc không thể kiểm soạt được này.
“Không biết làm thế nào mới có thể trở về.” Hứa Tuấn Thiên nhớ lại tình cảnh
lúc hắn rơi vào thế giới này: “Ta nhớ lúc tai nạn xảy ra trên không
trung xuất hiện….. lốc xoáy ” Mày nhíu chặt, cẩn thận chọn lọc từ ngữ.
“Có chút giống với lỗ đen hút phi cơ vào. Sau đó ta rơi xuống nơi này.”
Hắn để ý tới vẻ mặt của Chung Hạo có chút bất thường: “Ngươi sao thế?
Vừa rồi ngươi nói bị người khác đưa tới đây, thế người đó là ai? Nếu
được người này giúp đỡ có lẽ chúng ta có thể trở về.”
“Ta…. ta không biết.” Chung Hạo khép mắt lại. “Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Hứa Tuấn Thiên cũng không muốn vạch trần Chung Hạo: “Tới phòng ta đi! Dọn
dẹp sạch sẽ rồi.” Nói ra xong mới chợt nhớ ra. Hắn chung phòng với Y Ân, lỡ như y trở về thấy có người chiếm giường, không biết sẽ tức giận đến
cỡ nào. Hắn tưởng tượng đến hậu quả thì động tác cũng đột ngột đông cứng lại.
Chung Hạo phát hiện hắn có chút bất thường, không khỏi nhìn hắn một cái.
Này không phải vô căn cứ. Hứa Tuấn Thiên nhớ rất rõ, trước kia hắn chỉ cùng người khác nói chuyện một chút, mà người kia là huynh đệ của Y Ân, kết
quả….. Sau buổi tối hôm đó thắt lưng hắn không đứng thẳng được. Lúc Y Ân tức giận nhất định sẽ dùng một phương thức rất kinh khủng để phát tiết. Huống hồ tên gia khỏa kia luôn nói gì mà giống đực này nọ…. Chung Hạo
là nam nhân, hẳn cũng xếp vào giống đực đi!
Nhìn nhìn lên sàn nhà, nhớ tới tên chủ điếm bị ánh mắt Y Ân hóa thành tro bụi.
“Phòng ta có chút lộn xộn, tốt hơn cứ tìm một phòng khác đi!”
Chung Hạo biết Hứa Tuấn Thiên có vấn đề, nhưng cũng không hỏi nhiều dù sao cũng là bình thủy tương phùng.
Cầu thang phát ra tiếng vang kẽo kẹt, ngọn đèn trên hành lang mờ ảo, góc
tường bám một lớp mạng nhện dày đặc làm bầu không khí tràn ngập quỷ dị.
Hứa Tuấn Thiên dẫn Chung Hạo vào căn phòng bên cạnh, căn này chính là phòng của tên chủ điếm. Đẩy cửa phòng ra, bên trong sắp xếp rất gọn gàng.
“Nơi này có người ở s