Teya Salat
Tù Lung

Tù Lung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323101

Bình chọn: 7.5.00/10/310 lượt.

i, trả lời vấn đề của ta.”

Hứa Tuấn Thiên cẩn thận lui về sau, đến gần cửa sổ. Y Ân đâu rồi? Rớt xuống đó bị thương sao?

Cuối cùng thiếu niên cũng không thể nhẫn nại được, mùi máu nhân loại đặc

biệt ngọt ngào, đối với người đang bị thương như gã thì khó mà cưỡng lại được. Vươn tay, động tác nam nhân phản kháng trong mắt gã vô cùng chậm

chạp. Bẻ quặt tay nam nhân về phía sau, giữ chặt đầu để lộ ra đường cong duyên dáng trên cổ.

Mạch máu bên dưới lớp da nảy lên thình thịch. Liếm môi, nước bọt chảy ra thuận theo răng nanh nhiễu xuống.

Định cắn xuống một ngụm, đột nhiên thân thể một lực mạnh túm lấy, cả người

văng vào tường. Vôi cũng rớt xuống, không đau nhưng cũng làm gã chật

vật.

Quay đầu chậm rãi đứng lên khỏi đám bụi đất, đôi mắt vàng như toát ra băng tuyết lạnh căm: “Ngươi vừa làm gì.”

Hứa Tuấn Thiên cũng ù ù cạc cạc, không biết tại sao huyết tộc lại đột nhiên buông tha hắn, nhìn dáng vẻ chật vật này thì hẳn không phải xuất phát

từ tự nguyện.

Chẳng lẽ là Y Ân?

Rất nhanh hắn liền loại bỏ ý tưởng này, nếu là Y Ân thì tên huyết tộc này không chỉ đơn giản va

vào tường như thế, đơn giản chỉ cần nhìn tên xà kia là biết.

Cơn

thèm ăn cộng thêm lửa giận, hiện tại huyết tộc chỉ hận không thể lột da

róc xương Hứa Tuấn Thiên. Lang tộc còn chưa tính, ngay cả một tên nhân

loại yếu ớt cũng coi thường hắn. Quả nhiên ở chung với lang tộc không

phải người bình thường. Mùi hương dã thú trên người hắn ta làm gã muốn

ói.

Lao vút tới nhanh như tên bắn, mười móng vuốt sắc bén cho dù là nham thạch rắn chắc cũng biến thành bột phấn.

Không ngờ tình huống lại xảy ra hệt như lúc nãy, thân thể huyết tộc bị một

lực không rõ túm lấy quăng ra xa, rơi xuống đập vào vách tường nằm bất

động.

Dùng khuỷu tay chống đỡ đứng lên, huyết tộc hung tợn dùng

móng vuốt vạch vài trảo trên mặt đất: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì với ta.”

Hứa Tuấn Thiên suy nghĩ một chút, vừa rồi huyết tộc lao tới, xuất phát từ

bản năng sợ hãi hắn liều mạng muốn gã cút ngay. Mà huyết tộc… cũng thật

sự cút….

Sờ sờ cằm: “Cút ngay.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Thân

thể huyết tộc liền bay lên, giống như vừa rồi va đập mấy cú. “Sao có

thể… sao có thể như vậy…..” Một ý niệm vô cùng khủng bố xuất hiện trong

đầu huyết tộc, chẳng lẽ sự thật đúng như gã nghĩ? Không, không có khả

năng, một tên nhân loại vô dụng sao có được năng lực này….

“Là

lang phó.” Một âm thanh lạnh như băng xuất hiện trong đầu Hứa Tuấn

Thiên. Vừa quay đầu lại quả nhiên thấy một tiểu sói con đang ngồi trên

cửa sổ.

“Y Ân.”

Nhìn Hứa Tuấn Thiên gật gật đầu, nhảy lên đầu vai đối phương, cọ cọ mặt hắn.

Huyết tộc nhìn Y Ân chằm chằm, gã chắc chắn mình chưa gặp con vật này lần nào.

“Chúng ta đã từng gặp mặt.” Trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh xa lạ,

âm thanh này làm gã sợ hãi. Đúng vậy, gã nhớ tới người thiếu niên kia.

“Chính là ngươi… nhưng mà, sao ngươi lại như vậy…..” Theo trí nhớ của hắn,

thiếu niên cường đại như vậy cho dù khi biến về hình thú cũng nên là một bạch lang cường tráng uy vũ mới đúng, sao lại thành một vật nhỏ đáng

yêu như vậy. Ân, trừ phi là hình dáng lúc còn bé, bởi vì năng lượng bị

hao mòn nên không thể duy trì hình dáng trưởng thành. Đây là một cơ

hội…..

“Không cần làm chuyện vô nghĩa. Ta muốn giết ngươi, chỉ cần nói một câu.” Y Ân nâng móng vuốt vỗ vỗ lên bả vai Hứa Tuấn Thiên.

Hứa Tuấn Thiên rất thích biểu diễn năng lực hắn vừa có được, không cần dùng võ lực cũng có thể thao túng đối phương, loại cảm giác này thực mới mẻ, thực làm cho người ta…. nghiện.

“Đứng lên.” Hứa Tuấn Thiên ra lệnh.

Thế là huyết tộc giống như búp bê ngoan ngoãn đứng lên. Vị trí duy nhất có

thể nhúc nhích là tròng mắt dường như sắp phun ra hỏa, gã thề, chỉ cần

có được tự do gã nhất định phải nghiền xương người này thành tro.

Hứa Tuấn Thiên mỉm cười: “Lắc lắc mông, khiêu vũ.”

“Hỗn… hỗn đản…..” Huyết tộc lớn tiếng mắng, chính là cơ thể không thể thoát

khỏi sự khống chế. Tóc vàng tung bay, tay chân vũ động, thắt lưng dẻo

như rắn nước.

“Tốt lắm, ngừng lại đi!” Sau mười phút, cuối cùng Hứa Tuấn Thiên cũng đùa nghịch chán.

Cả người huyết tộc ướt đẫm mồ hôi, hiện tại gã không còn muốn giết chết nam nhân kia, mà chỉ muốn tự giết chết chính mình.

“Hiểu chưa? Hiện tại, ngươi chính là người hầu của chúng ta.”

Thân thể trong tình trạng kiệt sức nhưng đầu óc vẫn có thể suy nghĩ. Huyết

tộc chậm rãi nhớ lại ngày đó gặp Y Ân. Đột nhiên nghĩ ra gì đó, đôi mắt

chợt trợn tròn: “Ngươi khi đó…..” Ngón tay xoa xoa trán, làn da nơi này

vẫn lán mịn như trước, nhưng ấn ký của Y Ân đã xâm nhập vào da thịt,

khắc sâu lên linh hồn. Hung hăng dậm chân xuống đất, vì sao lúc trước gã lại không nghĩ tới.

Chỉ cần mang ấn kí này, kẻ yếu sẽ phục tùng mệnh lệnh của cường giả, mặc kệ gã có tình nguyện hay không.

“Phía đông phát ra năng lượng cường đại.” Y Ân nhìn huyết tộc nói: “Ta muốn ngươi đi tìm hiểu.”

Trước khi não bộ kịp phản ứng, cơ thể đã lao ra ngoài cửa sổ, chạy về hướng đông.

“Gã rất hợp để làm một tên đầy tớ.” Động tác huyết tộc rất nhanh nhẹn, nháy mắt đã không nhìn thấy mạt ánh sáng