
May mắn trên quần áo có gắn một ít phụ trang bằng vàng, gỡ chúng ra cũng đủ đề hắn sử dụng vài ngày. Vào một gian bán phục sức, mua một bộ quần áo. Áo choàng thật rộng che khuất hoàn toàn dung mạo.Vốn đang lo lắng không biết mặc như thế có làm người khác chú ý không, nhưng vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy có rất nhiều người mặc áo khoác kín mít như hắn. Có lẽ
do năng lực quá yếu không thể thay đổi được dung mạo mới dùng quần áo
che lấp.
Áo choàng rất lớn, cho dù nhét thêm vào mấy con sói con cũng không bị để ý.
Bất quá….
Hứa Tuấn Thiên cắn răng, đè lại tiểu gia khỏa không chịu yên phận. Vì cái gì tên gia khỏa này cứ liếm ngực hắn.
Ăn chút gì qua loa, bầu trời đã bắt đầu tối sầm. Buổi tối tốt nhất không
nên ra ngoài một mình, chủ tiệm tốt bụng nhắc nhở hắn. Hứa Tuấn Thiên có chút để ý tới đồng tử người chủ tiệm này, mắt gã có một sọc dựng thẳng, hệt như loài bò sát.
Đột nhiên nghĩ tới người ngoại tộc đầu tiên khi hắn tới thế giới này──huyết tộc.
Lang tộc và huyết tộc là kẻ thù truyền kiếp.
Kéo lại rèm cửa, đặt đoản đao xuống dưới gối.
Sói con chui ra, cọ cọ hai má hắn, sau đó ngồi xổm bất động trên ngực hắn.
“Này, nặng muốn chết.” Hứa Tuấn Thiên đẩy đẩy nó, thân hình mập mạp tròn vo,
sờ lên cảm xúc thật tốt. Ngoạn một hồi, sói con có vẻ muốn phát hỏa, Hứa Tuấn Thiên đang vui vẻ tiếp tục trêu chọc nó: “Tức giận sao? Ăn nhiều
như thế, hèn chi lại béo nhanh như vậy.” Còn chọt chọt vào mông nó,
thuận tay ở trên mặt nhéo một phen.
Sói con ngao ô một tiếng nhảy dựng lên, nhảy lên đầu Hứa Tuấn Thiên bắt đầu cào cấu tóc hắn.
Hứa Tuấn Thiên nghiến răng: “Đừng nháo, rất đau a! Cái tên gia khỏa này, so với Y Ân còn đáng giận hơn.”
Sói con chợt ngừng lại, nhảy xuống, ngồi trước mặt Hứa Tuấn Thiên liếm móng vuốt.
Hứa Tuấn Thiên chớp mắt vài cái, vừa rồi hình như hắn nhìn thấy con sói con mỉm cười.
Giống hệt người đó, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười trào phúng tràn ngập tà khí.
Hứa Tuấn Thiên nuốt nuốt nước miếng, hắn luôn nghi hoặc vì sao trong rừng
lại xuất hiện một con thú nhỏ yếu ớt xinh xắn đến như vậy, hơn nữa thời
gian lại trùng hợp như vậy.
Trong đầu chợt xuất hiện một khả năng khó tin, màu lông giống nhau, hình dạng cũng giống, sói con trước mắt
rõ ràng là hình dạng thu nhỏ của Y Ân. Hơn nữa còn xuất hiện sau khi Y
Ân mất tích…..
Rất thông minh, còn có thể nghe hiểu tiếng người….
“Ngươi…..” Hắn có chút do dự: “Ngươi là Y Ân?” Âm thanh rất nhỏ, thậm chí còn có
chút run rẩy. Trong chớp mắt nhìn nó không còn là con sói con nữa mà
giống như một con quái vật.
“Hứa Tuấn Thiên, ngươi cũng không ngốc lắm.”
Trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói. Không phải dạng sóng âm truyền
tới âm thanh, mà là trực tiếp, xuất hiện trong đầu. Huyệt thái dương có
chút đau đớn, Hứa Tuấn Thiên khó chịu nhíu mày. “Y Ân, thật là ngươi.”
Tư thế vốn luôn tao nhã, hiện tại thay thế bằng bộ dáng tiểu sói con tròn vo, nhìn sao cũng vô cùng đáng yêu.
Hứa Tuấn Thiên tự cảnh cáo chính mình không được cười, tiểu gia hỏa này bị
mình khi dễ suốt mấy ngày, hiện tại là thời điểm tính sổ, nhỡ ra mình
còn bật cười làm y thẹn quá hóa giận thì không tốt.
Y Ân mặt dù
đang làm ra bộ dáng tàn bạo, nhưng trên thực tế y chỉ là một cục bông
giả bộ lãnh khốc mà thôi. Nguyên bản là sói nhưng bộ dáng lại giống chó
con, bộ lông thì mềm mại như mèo.
“Ta không biết là ngươi, ta
nghĩ ngươi cùng tên kia đã….” Nhìn thấy mắt sói con bắt đầu tỏa ra tia
lửa, Hứa Tuấn Thiên cảnh giác ngậm miệng lại.
Quả nhiên Y Ân nổi
giận, móng vuốt bé xíu chụp lấy đệm giường, lông mao trên người xù lên
giống như sắp nổ tung. “Ta mà vô dụng như vậy sao? Bại dưới tay gã sao?”
“Đương nhiên không phải, ngươi rất mạnh bằng không sẽ không hoàn hảo đứng ở
đây.” Hứa Tuấn Thiên nhanh chóng xoa dịu, ngón tay khẽ nhu nhu trán:
“Ngươi có thể biến thành hình dáng nhân loại không, nói chuyện như vậy,
đầu của ta rất đau.”
Y Ân cúi thấp đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì: “Hiện tại năng lực của ta rất yếu, vốn muốn đồng quy vu
tẫn với tên gia khỏa đó….” Y ngừng một chút, âm lượng tiếng vọng trong
đầu Hứa Tuấn Thiên cũng nhỏ xuống: “…..kết cục tốt hơn so với dự đoán
của ta, chỉ mất đi một nửa sức mạnh, biến trở về hình dáng lúc nhỏ. Tên
gia khỏa kia…. hừ!”
Đúng là tiểu gia khỏa kiêu ngạo. Hứa Tuấn
Thiên xoay người: “Thế bây giờ phải làm sao, hình dạng ngươi bây giờ nếu bị huyết tộc biết….” Hắn cẩn thận chọn lọc từ ngữ, sợ vô tình nói trái ý Y Ân. Y biến về hình dáng lúc nhỏ càng mẫn cảm hơn so với bình thường.
Hay là thân thể nhỏ lại, tâm trí cũng bị biến chất? Bất quá Y Ân như vậy lại càng đáng yêu hơn, tính cách cũng rất dễ nắm bắt, chỉ cần đối xử
như với trẻ con là được.
Huyết tộc!
Kỳ thật Y Ân vẫn luôn
suy nghĩ tới vấn đề này. Thế giới này không phức tạp như thế giới của
nhân loại, sức mạnh quyết định tất cả. Nếu là hình thái trưởng thành, y
hoàn toàn không lo lắng gì tới dị tộc. Nhưng với tình hình hiện tại,
không nói tới huyết tộc, cho dù là một tộc nhân tìm thấy cũng không phải chuyện tốt. Cường giả có thể cắn nuốt kẻ