
ấy nói ba năm sau muốn tôi có
một câu trả lời, nhưng anh ấy lại không cần đợi đến ba năm.
Tối hôm đó gọi điện thoại xong tôi chạy ngay ra sân vận động và bắt
đầu chạy. Tôi cũng không biết mình đã chạy bao xa, nói chung chạy tới
lúc mệt lả liền về ký túc ngủ vùi. Tối hôm sau tôi lại đi chạy tiếp, tôi muốn mình có một giấc ngủ ngon. Mấy hôm sau cảm giác đau nhức không còn nữa, tôi đã có được sự thoải mái sau quá trình luyện tập. Hạ Trường
Ninh nói sức khỏe của tôi quá yếu, sau này phải chạy bộ cùng anh ấy.
Nhưng anh ấy chưa hề chạy cùng tôi lần nào! Tôi chạy rất khỏe, gió thổi
như gào thét, sân vận động yên tĩnh giữa đêm khuya rất phù hợp với tâm
trạng cô độc của tôi.
Không ngờ, có một hôm, một chàng trai đuổi theo tôi bắt chuyện: “Cậu học trường nào?”.
Tôi liếc cậu ta một cái, đó là một chàng trai tràn đầy sức sống, đáp: “Học viện Nhân văn”.
“Tớ là Mã Đằng Việt ở hội sinh viên khoa Thể dục, thấy cậu chạy lâu lắm rồi. A, năm nay hội thao ở trường cậu tham gia chứ?”.
Mới mẻ đây! Từ nhỏ tới giờ tôi cũng tham gia nhiều hội thao, có điều
mãi mãi chỉ là một thành viên của đội cổ vũ đứng ngoài sân, chưa bao giờ vào trong sân cả. Không hiểu sao lúc đó tôi chỉ muốn cảm giác ồn nào,
muốn tham gia hoạt động, giết thời gian. Thế là tôi nhận lời.
Nghiên cứu sinh từ trước tới giờ vốn không hào hứng lắm với hội thao
của trường, tính tích cực cũng không cao, Học viện Nhân văn trên đường
đua điền kinh nữ càng yếu thế. Tôi là nữ nghiên cứu sinh duy nhất của
Học viện Nhân văn đăng ký tham gia, lại còn chạy ba nghìn mét, tất cả
các anh chị em khóa trên đều tới cổ vũ cho tôi.
Đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác không phải là tôi mà là các
nữ sinh Học viện Nhân văn. Trong trường luôn truyền tai nhau rằng con
gái Học viên Nhân văn dè dặt nhất, kiêu nhất, mấy khi được thấy tất cả
con gái cùng tập trung lại hò hét thế này?
Những người thuộc học viện khác chắc cảm thấy tên tôi hay nên cũng hô theo. Chốc chốc ba chữ “Ninh Phúc Sinh” lại vang khắp vườn trường.
Trong cơn mơ hồ tôi nghe thấy Hạ Trường Ninh gọi tôi: “Phúc Sinh!”.
Khi anh ấy gọi tôi âm thanh luôn khác với mọi người, chắc là do anh
ấy ở miền Bắc tám năm nên âm “Sinh” luôn đặc sệt giọng miền Bắc, giống
như gọi tên một con cún vậy. Tôi nhìn đích tới mà cảm thấy mơ hồ.
“A, a, Phúc Sinh! Cậu tuyệt vời quá”. Cô bạn Chanh Đa cùng phòng chạy tới, cẩn thận dìu tôi đi chầm chậm, gương mặt không nén được niềm vui:
“Lập kỳ tích rồi, Phúc Sinh! Học viện Nhân văn từ trước đến nay chưa bao giờ được giải gì trên đường đua ba nghìn mét, cậu lại giành được vị trí thứ hai! Cậu tuyệt quá!”.
Đi chậm một lúc tôi mới dần dần tỉnh táo lại rồi nhấp từng ngụm nước. Mã Đằng Việt cười híp mắt chạy tới khen tôi: “Oa, Phúc Sinh, ban nãy
lãnh đạo học viện của cậu còn khen cậu nữa. Cậu được đấy, thật không ngờ người cậu gầy thế này mà lại chạy được ba nghìn mét”.
Tôi vẫn đang thở hổn hển, giá có người cõng tôi về ký túc thì hay biết mấy.
Mã Đằng Việt vừa đi bên cạnh tôi vừa cười: “Nghe tớ nói này, tớ quan
sát cậu lâu lắm rồi. Ba tháng mưa gió không là gì cả, mình cậu chạy trên sân. Để tớ tính xem, ba nghìn mét chắc chắn là được”.
Tôi nghĩ ngay đến chuyện buổi tối lúc chạy bộ thỉnh thoảng tôi lại
ngồi thụp xuống khóc, khóc xong lại chầm chậm chạy tiếp. Thế mà cái tên
này lại bảo rằng cậu ta đã quan sát tôi ba tháng trời. Tôi lườm cậu ta
một cái: “Hội trưởng Mã sao không thi chạy năm nghìn mét nam? Chạy ba
tháng trời bất kể mưa gió, chắc chắn sẽ chịu được năm nghìn mét đấy”.
Mã Đằng Việt cười: “Bóng rổ, bóng đá còn được chứ chạy năm nghìn mét
tớ đầu hàng. Tớ hay nói chuyện với bạn gái ở sân vận động thôi”.
Tôi giả vờ cười đáp: “Chào nhé!”.
Không còn gì để nói!
Vô cùng hối hận!
Sao tôi lại đồng ý chạy ba nghìn mét cơ chứ?
Sau hội thao của trường, tên tuổi tôi nổi như cồn, ngay cả Trình Tử
Hằng cũng biết tôi. Trình Tử Hằng đang học thạc sĩ luật, nghe nói khoa
đã cử anh ấy làm nghiên cứu sinh tài năng chuyển tiếp thẳng từ thạc sĩ
lên tiến sĩ.
Một người từ khi bảy tuổi cho tới khi hai mươi tám tuổi đều gắn liền
với nhà trường, không cần nghĩ cũng biết người đó thư sinh tới mức nào.
Anh ấy không chỉ là người hùng biện giỏi nhất khoa Pháp luật mà còn
là người hùng biện giỏi nhất của trường. Nghe nói anh ấy đã tham gia mấy cuộc thi sinh viên hùng biện toàn quốc, dùng mấy chữ “tài trí nhạy bén” để miêu tả về anh ấy cũng không ngoa chút nào. Mà con người này tôi đã
quen ở một quán nhỏ cách sân vận động không xa.
Bắt đầu từ một chiếc bắp ngô luộc bơ.
Tôi và anh ấy cùng đồng thanh nói với ông chủ: “Một ngô!”.
Về lý mà nói, tôi đã gọi rồi thì anh ấy nên thôi mới đúng. Tôi là con gái, đạo lý này quá rõ ràng.
Nhưng Trình Tử Hằng lại nói: “Ngày nào anh cũng đến vào giờ này, đây là ông chủ để phần cho anh”.
Tôi nhìn ông chủ, ông chủ cười khì không đáp. Xem ra là để phần cho
anh ấy thật rồi, nhưng thấy tôi là con gái nên mới cười như thế.
Hôm đó tôi không biết lửa giận từ đâu bốc lên kinh thế, chắc là dồn
nén lâu ngày chưa được xả! Tôi cầm bắp ngô lên và n