XtGem Forum catalog
Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326004

Bình chọn: 9.00/10/600 lượt.

Trái tim phụ nữ luôn mềm yếu như thế, khi đàn ông vì bạn suy nghĩ một chút bạn liền hận một nỗi không thể trao hết trái tim cho

người ấy mà thôi.

Hạ Trường Ninh chằm chằm nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói: “Phúc Sinh, anh không phải là người một dạ hai lòng”.

Không có câu nói nào cảm động hơn câu nói này nữa.

Tôi mỉm cười gật đầu.

Tối hôm đó Hạ Trường Ninh gọi điện cho tôi: “Phúc Sinh, mai anh phải

đi về cùng với Dật Trần một chuyến, chuyện nhà cô ấy có chút rắc rối”.

Tôi thở dài, giúp người thì giúp cho trót vậy: “Biết rồi, anh đi mau về sớm”.

Tối mẹ hỏi tôi: “Hạ Trường Ninh có mời con tới nhà cậu ấy không?”.

Tôi lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng làm ra vẻ chính thức như thế được không? Con và Hạ Trường Ninh mới tiếp xúc chưa lâu”.

“Cái con bé này, cái gì mà bước này bước kia chứ? Phải thế nào thì

mới được? Mẹ đang bàn với bố xem lúc nào hẹn gặp mẹ Hạ Trường Ninh nữa”.

“Công ty Hạ Trường Ninh có việc, hôm nay đi công tác rồi, bận tới mức Tết nhất cũng không được nghỉ ngơi. Sau này rồi tính”. Tôi nói bừa.



Khi Hạ Trường Ninh ngả mình trên ghế sofa, mắt nhắm hờ nói những nghi ngờ của anh ấy tôi đã có ý không muốn mang tới cho anh ấy bất cứ áp lực nào. Là con trai của anh ấy, là mối nghiệt duyên giữa anh ấy và Dật

Trần nhiều năm trước, là món nợ mà anh ấy nợ cô ấy, là anh ấy lựa chọn

đi trả, tôi chỉ có thể chúc phúc.

0o0

Đêm khuya, anh ấy gọi điện tới cho tôi, giọng rất mệt mỏi: “Phúc Sinh, ngủ rồi à?”.

“Chưa”.

“Anh cố gắng tuần sau về”.

“Ừ”.

Tôi không nói gì nữa, một lúc lâu sau, Hạ Trường Ninh nhẹ nhàng nói: “Phúc Sinh, anh rất nhớ em”.

Khoảnh khắc ấy, mắt tôi ngấn lệ.

Một tuần sau Hạ Trường Ninh mới trở về. Trong quãng thời gian này có

lúc nhắn tin, có lúc không, nhiều khi không chịu được, tôi gọi điện

thoại tới, anh ấy luôn rất mệt mỏi. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì

nên trong lòng rất hoảng loạn.

Anh ấy tới nhà tìm tôi, hôm đó ánh mặt trời rực rỡ, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của mùa xuân.

Tôi mỉm cười: “Đi đâu?”.

Anh ấy lái xe đưa tôi tới trường bắn: “Hôm nay muốn tỉ thí với em”.

Trường bắn hôm nay chỉ có hai chúng tôi, không có vị khách nào khác.

Tôi say mê nhìn anh ấy, kỹ thuật bắn của anh rất giỏi. Nhìn anh ấy, tôi lại nhớ lại cảnh anh ấy phải uống hai mươi tám cốc rượu.

Hạ Trường Ninh quay đầu lại, ánh mặt trời ngày đông càng khiến anh ấy trông rạng rỡ hơn. Hôm nay tôi mới phát hiện ra, anh ấy rất hợp với màu đen, đầu đinh, răng trắng. Hóa ra Hạ Trường Ninh cũng rất đẹp trai,

không phải vẻ tuấn tú như Đinh Việt, vẻ đẹp của Hạ Trường Ninh rất man.

Tôi ngồi bên chiếc bàn tròn cách đó không xa, cười híp mắt nhìn anh ấy.

Hạ Trường Ninh bước tới, ngồi xổm trước mặt rồi dựa đầu lên gối tôi.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như thế này, hóa ra đàn ông cũng có lúc làm nũng.

Tôi vuốt nhẹ mái tóc anh ấy, trong lòng có cảm giác muốn bảo vệ anh ấy. Tôi mỉm cười, tôi lại có ý muốn bảo vệ anh ấy chứ!

“Phúc Sinh, lúc em thắng A Mẫn và quay lại cười đắc ý với anh, lúc đó anh đã muốn có em, chỉ muốn có em .

“Ừ, bây giờ thì sao?”. Tôi nhịn cười, cố ý nghiêm túc hỏi anh ấy.

Anh ấy ngẩng đầu lên và nghiêm túc đáp: “Đằng nào cũng là của anh, không phải muốn nữa”.

Tôi đập nhẹ lên đầu anh ấy, đáp: “Nói muốn là muốn, nói không muốn là không muốn, đừng có mơ”.

Anh ấy đứng dậy cầm tay tôi và hỏi: “Phúc Sinh, em thích anh thật chứ?”.

Tôi ngại ngùng nhìn đi chỗ khác, không đáp.

“Có lúc anh nghĩ, nếu không phải anh cứ bám lấy em thế này thì chắc chắn em sẽ không thích anh”.

“Đương nhiên, em dựa vào cái gì mà phải thích một tên lưu manh?”.

Trước giờ khi Hạ Trường Ninh nghe xong câu đó sẽ phản kích ngay,

nhưng hôm nay lại yên lặng, anh ấy chỉ ôm chặt tôi rồi hôn cuồng nhiệt,

trời đất ngả nghiêng. Tôi nghe thấy tiếng trái tim anh ấy đập gấp gáp,

thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thở dài. Lúc này mọi lý trí đều tan biến, chỉ có hơi thở của anh ấy quấn chặt lấy tôi.

Tôi xấu hổ mỉm cười. Tôi nghĩ rằng chuyện của Dật Trần đã qua đi, nghĩ rằng có thể tiếp tục lưu giữ cảm giác ngọt ngào này.

Cả ngày hôm đó, gương mặt tôi luôn rạng rỡ nụ cười.

Chưa có kết quả thi nhưng tôi đã bắt đầu tìm việc mới, tôi tính cứ đi làm rồi đợi kết quả thi, nếu thi không đỗ thì tiếp tục làm.

Còn Hạ Trường Ninh lại muốn tôi đợi kết quả đã rồi tính, nhưng tôi

quanh quẩn ở nhà chán chả có việc gì làm, anh ấy không thuyết phục được

tôi nên đã giới thiệu tôi tới làm hành chính ở công ty của Trần Thụ.

Trần Thụ nhìn thấy tôi liền vui vẻ: “Hạ Trường Ninh, anh không phải

muốn chơi em đấy chứ? Lại mang Bồ tát tới chỗ em thờ cúng thế này?”.

Hạ Trường Ninh ôm eo tôi và nói: “Vốn định thờ cúng ở công ty anh,

nhưng Phúc Sinh mặt mỏng nói chỉ cần tìm một cái miếu nhỏ là được rồi”.

Trần Thụ nghiến răng nhìn anh ấy.

Tôi cười hi hi và đáp: “Trần Thụ, anh có muốn đem A Mẫn tới công ty

của Hạ Trường Ninh thờ cúng không? Như thế này cũng tiện cho em và A Mẫn trao đổi tình hình”. Trần Thụ phối hợp gật đầu theo: “Được đấy, cách

này khá hay, không ai bị thiệt”. Chuyện này coi như xong.

Bạn bè là bạn bè, tôi và A Mẫn thực sự tới làm việc