
ọc thuộc cái mà mà “hề”,
“chi”, em nghe không hiểu, làm ăn buôn bán không dựa vào những cái đó”.
[Những trợ từ trong Hán văn cổ (BTV)'>
Tôi trừng mặt nhìn nó: “Chí ít em cũng phải biết tiếng Nga, tiếng Anh chứ? Trứng cá bán cho nước ngoài mới kiếm được”.
“Vâng! Em sẽ biết hai thứ đó, rồi biết đếm tiền nữa”. Đôi mắt Bảo Lâm sáng lên.
Trong lòng vẫn vang lên lời dặn dò của thím, tôi nghĩ một lát rồi nói với Bảo Lâm: “Bảo Lâm này, chị quen một người làm kinh doanh, anh ấy
chỉ có bằng tiểu học nhưng làm ăn khấm khá lắm”.
Bảo Lâm ngay lập tức cảm thấy thu hút, một người không học hành giống như mình làm sao có thể làm ăn kiếm tiền được chứ?
Tôi chậm rãi kể: “Ban đầu anh ấy cũng làm ăn được lắm, có điều, cứ ra ngoài là người khác lại gọi anh ấy là… A Đấu”.
“A Đấu? Có nghĩa là gì ạ?”.
Tôi nhịn cười và thong thả đáp: “Bởi vì anh ấy nhiều tiền quá nhưng
không biết dùng máy đếm tiền, mà dùng đấu để đong, hiểu chưa?”.
Bảo Lâm nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi, không tin. “Anh ấy không biết dùng máy đếm tiền, thì nhờ người khác đếm hộ! Anh ấy ngốc quá, chị này, đừng có lừa em”.
Tôi lại bò lăn ra đất mà cười, Bảo Lâm hay thật, Hạ Trường Ninh đúng
là tên ngốc thật! ở một nơi thế này có thể châm biếm anh ta mà không cần phải giữ kẽ, dù sao anh ta cũng đâu có nghe thấy.
“Con người anh ấy giống như lão gia Ba Y, vừa ngốc vừa yêu tiền,
không tin ai cả”. Bảo Lâm lại tiếp tục thở dài: “Anh ta ngốc quá, đến em còn biết dùng máy đếm tiền”. Tôi bĩu môi: “Ngay cả cây dừa miền Nam em
còn không biết, chả nhẽ em biết dùng máy đếm tiền?”. [Ba Y: Trong tiếng
của dân tộc Duy Ngô Nhĩ và Kazakhstan có nghĩa là tài chủ, chỉ những
người tiêu tiền a (ND)'>
“Cây dừa là cây gì?”.
“Chính là… cây hành lớn mà em muốn trồng ở đây để bán đó”. Trời đất ơi, Bảo Lâm đúng là “quả vui vẻ” của tôi. Ha ha.
Cười xong tôi mới phát hiện ra mình thực sự khâm phục Hạ Trường
NinhMột người mới tốt nghiệp tiểu học nhưng có thể thuộc văn cổ như cháo chảy, lại còn mở công ty riêng để làm ăn.
Những khúc mắc trong lòng đã tiêu tan đi nhiều, ở một nơi gần phía
đông nhất này, trong rừng Bách Hoa rộng rãi cùng với Bảo Lâm ngây thơ
bên cạnh, trái tim tôi dần trở lên khoáng đạt hơn nhiều.
“Chị, chị cười còn đẹp hơn Trình Trân Trân”. Bảo Lâm đột nhiên bật ra câu này. Tôi bắt đầu trêu thằng bé: “Cô ấy là bạn gái em thích à?”.
Gương mặt cậu ấy đỏ bừng, hai má cũng ửng hồng lên, nhìn như quả cà chua chín, đôi mắt đen láy ngây thơ như chú gấu Pooh.
“Nói đi, nếu không chị về bảo thím”.
Bảo Lâm bắt đầu kể, giọng trầm hẳn: “Nhà bạn ấy rất giàu. Bố bạn ấy buôn bán ở biên giới”.
Tôi buồn cười quá đi mất, Bảo Lâm mới mười lăm tuổi vậy mà đã muốn kiếm tiền vì một cô bé.
Tôi nghiêm mặt nói: “Kém cỏi quá, con gái đâu chỉ thích tiền của con trai”.
“Vậy thích gì ạ?”.
Cảm giác đau nhói lại dội lên ngực, nụ cười của Đinh Việt lại hiện
lên trong đầu tôi, tôi đáp: “Phải đối tốt với cô ấy, phải rất tốt, rất
tốt”.
“Thế nào mới là tốt?”.
“Chính là… nếu như cô ấy ngã xuống hố băng thì cho dù em không biết
bơi, thậm chí không kịp suy nghĩ liền nhảy xuống cứu cô ấy ngay”.
“Chị, có người cứu chị như thế rồi à?”.
Có. nước mắt tôi lại lặng lẽ rơi, từ khóe mắt cho tới gò má, rồi chảy vào kẽ tai.
Trong phim “Đông tà Tây độc” có một câu thoại rất kinh điển, đại ý là: Muốn quên đi thực chất không thể nào quên được.
“Chị, sao chị lại khóc?”.
Tôi ngồi dậy rồi hung dữ nói với Bảo Lâm: “Nếu em không chịu khó học hành thì chị sẽ đánh nát mông em như củ địa qua đấy”.
Bảo Lâm sững lại một lát rồi nhảy dựng lên, sau đó chạy về phía rừng cây: “Em đi nói với bố, Phúc Sinh khóc vì đàn ông”.
Tôi tức điên lên, thấy cung của cậu nhóc còn ở đây, tôi liền cầm cung nhằm thẳng mông Bảo Lâm bắn một viên đá.
“Ninh Bảo Lâm, tối nay nếu em không học thuộc bài Túy Ông đình ký thì chị sẽ bảo với thím là em yêu sớm”. [Túy Ông đình ký: Một bài văn nổi
tiếng của Âu Dương Tu (BTV)'>
Bảo Lâm nấp sau gốc cây chỉ thò mỗi cái mặt ra giống như một chú thỏ
con, mặc cả với tôi: “Hai chúng ta đều không nói, được không?”.
“Qua đây, ngoéo tay”.
Bảo Lâm cười hì hì rồi chạy lại phía tôi và ngoéo tay, sau đó hỏi: “Có thể không học thuộc được không?”.
“Bảo Lâm, cô bạn gái em thích thành tích học tập thế nào?”.
“Đứng đầu lớp luôn”. Bảo Lâm đắc ý không khác gì mình đứng đầu lớp.
“Nếu như sau này bạn ấy học cấp ba, thành tích vẫn tốt rồi sau đó sẽ
lên thành phố học đại học, em làm thế nào?”. Cuối cùng tôi cũng nghĩ ra
chiêu này.
Bảo Lâm vò đầu, rõ ràng thằng bé chưa hề suy nghĩ sâu xa như thế, mãi sau mới lên tiếng: “Bạn ấy thân với một bạn nam đứng thứ hai”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi hoàn thành tốt nhiệm vụ mà thím tôi giao
cho: “Bảo Lâm này, hóa ra em là loại người nhút nhát à? Em phải cố giành vị trí đầu lớp, ngay cả bạn ấy cũng phải xếp sau em, cái bạn nam đứng
thứ hai đó cũng chỉ có thể đứng sau mông em mà thôi”.
Bảo Lâm nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Em phải đứng đầu lớp”.
Tôi cố nén cười rồi nhìn nó với ánh mắt vô cùng thán phục: “Bảo Lâm như thế này mới đẹp trai”.
Ánh mắt Bảo Lâm lấp lánh v