pacman, rainbows, and roller s
Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325471

Bình chọn: 9.00/10/547 lượt.

ong người tôi.

Tôi chầm chậm dang hai cánh tay ra. Không biết đã có ai làm thế này

bao giờ chưa, vươn mình trong ánh nắng sớm, trong lòng cảm nhận được sự

thoải mái và thanh thản hòa nhập với trời đất. Tôi mở rộng hai lòng bàn

tay để lộ những đường vân tay, người để lại dấu ấn sâu sắc trên lòng bàn tay tôi đã lên thiên đường rồi.

Nheo mắt đón chờ ánh nắng rực rỡ, tôi nghĩ, Đinh Việt, anh sẽ ở trên đó nhìn em hạnh phúc, phải không?

Không phải ai cũng trải qua những chuyện thế này, nhưng những chuyện

đã xảy ra không phải là lý do khiến tôi chìm đắm trong đau khổ. Ai không bán sức làm việc, cố gắng sinh tồn dưới ánh mặt trời? Ninh Phúc Sinh

tôi cũng chỉ là một người bình thường trong chúng sinh mà thôi, tôi

không thể thoát tục được.

Tôi muốn tới đây vì nơi đây có thể nhìn thấy mặt trời sớm nhất. Ánh

mặt trời lúc sáng sớm nhất định sẽ xua tan mọi bóng đen và những điều

không vui trong lòng.

“Chị! Vào ăn sáng thôi”. Tiếng Bảo Lâm từ xa vọng tới.

Tôi mỉm cười rồi lớn tiếng đáp lại: “Đến đây”.

Cùng với tiếng trả lời, bóng dáng Phúc Sinh dịu dàng, hiền lành ngày

xưa cũng dần dần trở nên nhạt đi, cách tôi càng ngày càng xa.

Thím tôi là người dân tộc Hách Triết, cần cù, chân chất, gương mặt

thím bị gió bấc tạt vào ửng đỏ cả lên. Có điều bây giờ chú thím không đi săn thú, bắt cá nữa, chú tôi kinh doanh trồng rau xanh trong nhà lưới.

Chú không biết đánh cá nhưng trồng rau trong nhà lưới thì tay nghề số

một.

Nhưng con trai chú tôi – Bảo Lâm lại giống những người dân tộc

Hách Triết khác, bắn cung rất giỏi, vào rừng săn bắn, chèo thuyền đánh

cá, không gì không biết, chỉ có điều không thích đọc sách.

Lần đầu tiên tới đây tôi có cảm giác rất lạ lẫm, nhưng chơi cùng nó

cực kỳ vui. Nói ra cũng thấy lạ, chú thím tôi không phàn nàn lời nào,

mặc cho Bảo Lâm dẫn tôi đi chơi. Có lúc tôi và Bảo Lâm đạp xe đạp vào

rừng Bạch Hoa, kiếm được mấy củ khoai lang rồi tới mảnh đất trống trong

rừng vun lá đốt nướng khoai, vừa thơm vừa ngọt thậm chí ăn được cả vỏ.

Bảo Lâm thường cười trêu tôi: “Chị, miền Nam không có địa qua à?”.

Tôi ngáp một cái rồi đáp: “Chỗ chị gọi là khoai lang! Khoai lang!

Hiểu chưa? Cái gì mà địa qua chứ, từng múi từng múi một mới gọi là địa

qua, nở hoa như cái mông em lúc bị thím đánh đó”. Tôi vừa nói vừa vẽ.

Bảo Lâm rất láu cá và nghịch ngợm, hôm trước vừa bị mẹ nó một tay tụt

quần một tay cầm chổi đánh cho cu cậu khóc lóc thảm thiết xong.

Nói xong tôi phá lên cười, vẫn chưa thở bình thường được thì lại ngáp một cái nữa khiến cả người giật lên, điệu bộ thảm hại nhưng cảm giác

rất dễ chịu.

Lâu lắm rồi tôi không cười thoải mái thế này, cười lớn tới mức tiếng

cười còn lẫn trong gió vang đi xa. Cuộc sống nên như thế này, cười thoải mái, mở lòng, không còn bóng đen.

Bảo Lâm bĩu môi, biết thừa là tôi đang chê nó nhà quê, thấy tôi vẫn chưa thở đều nên hậm hực đưa nước cho tôi và vỗ vai tôi.

“Bảo Lâm, em “hiếu thuận” với chị thế này có âm mưu gì thế?”.

“Chị, chị nói xem cái cây mọc giống cây hành gọi là cây gì?”. Bảo Lâm ân cần hỏi. Tôi không nín được lại phì cười, cười lăn lộn trên mặt đất, lớp cỏ dày và lá rụng dưới thân đều dính đầy vào người. Có lúc Bảo Lâm

ranh như khỉ con, có lúc lại ngốc nghếch như chuột. Những ngày tôi ở đây chỉ cần cuối tuần hoặc Bảo Lâm nghỉ học là cu cậu lại dẫn tôi đi khắp

nơi, bên cạnh Bảo Lâm, nụ cười không lúc nào tắt trên môi tôi.

Lần đầu tiên tới nhà chú, tôi cũng học ăn bánh rán, tôi không ăn

hành, bị Bảo Lâm cười choTôi liền cho Bảo Lâm xem ảnh tôi đi chơi biển,

tôi chỉ cho nó xem cây dừa và nói, cây hành ở miền Nam không dùng để ăn, mà trồng ra để ngắm. Bảo Lâm luôn tin là thật, nó nói với thím tôi là

sau này sẽ trồng cây hành to thế này trong rừng Bách Hoa, chắc chắn sẽ

kiếm được nhiều tiền hơn trồng rau trong nhà lưới. Thím tôi dí tay lên

trán cu cậu rồi mắng mấy câu, dặn phải chăm chỉ học hành, nếu không phải trồng rau cả đời “Chị, đọc sách có gì mà tốt chứ? Ngày nào cũng thấy

chị đọc sách”.

Bảo Lâm học xong cấp một, bắt đầu học cấp hai thì như một chú ngựa

hoang bị đứt cương, mặc cho chú tôi quát mắng thế nào, trước mặt thì cúi đầu tỏ vẻ nghe lời hối lỗi, ra ngoài là tinh thần lại phơi phới ngay.

Tôi được chú thím tôi dặn dò phải trông chừng Bảo Lâm và giúp em nó học

hành.

Tôi cười mệt quá nên ngả lưng xuống thảm cỏ và ngước nhìn bầu trời

màu xanh ngọc, ai nói nhất định phải đi học chứ? Hạ Trường Ninh không

phải cũng chỉ tốt nghiệp tiểu học sao, người ta biết dùng cổ văn khiến

một người tốt nghiệp đại học chuyên ngành Trung văn như tôi cũng phải

sững người.

“Bảo Lâm, lớn lên em muốn làm gì?”.

“Em muốn mở một cửa hàng thật lớn, một viên trứng cá bán năm đô la Mỹ”.

Tôi bật cười: “Đếm trứng cá để ăn chắc? Em học kém toán liệu có đếm

được không?”. “Chị, trứng cá hồi đắt lắm đấy! Em chỉ muốn kiếm tiền để

sau này đi xe đẹp. Nhà mình không trồng rau nữa, ăn rau người khác

trồng”.

“Kiếm tiền là việc tốt, nhưng Bảo Lâm này, có văn hóa sẽ kiếm tiền nhiều hơn người không có văn hóa đó”.

“Em biết đếm tiền là được rồi. Em thấy chị h