
làm gì chứ!Ko còn người đó nữa tôi còn sống để làm gì?” cô nói với cái giọng đều đều như con rối ko có sức sống.
Tức giận!Một ngọn lửa như bừng lên trong lòng của Tú Triết,anh gào lên “Cô ko thiết sống nữa?Cô ko muốn sống nữa hả?” anh siết chặt hơn bàn tay của Minh,giọng anh gầm lên khó chịu “Tôi đang hỏi cô!Trả lời tôi đi!” giữ chặt 2 bàn tay cô kéo lên,cố để cho cô quay ra nhìn anh.Nhưng mặt cô vẫn bướng bỉnh cúi gằm xuống. “Tôi đang nói với cô đấy!Ko nghe sao?!” Trú Triết càng nói to hơn.Tay anh siết chặt hơn và anh lắc người cô một cách quyết liệt “Có nghe ko hả con nhãi kia,quay mặt lại đây!Cô vừa nói vì cái gì mà ko thiết sống nữa hả?” anh gầm lên và hoàn toàn ko còn kiểm soát được mình nữa.
Minh khẽ quay mặt lên,nhìn thẳng vào mặt anh với ánh mắt đầy căm giận.Khuôn mặt đầy oán hờn của cô làm cho trái tim của con sói lặng đi 1 nhịp.Khuôn mặt lạnh giá của cô cũng giống như trái tim đang đông cứng lại vì căm hận con người này vậy “Vì người mà tôi yêu quí nhất!” cô đã thốt ra những chữ đó rõ ràng và dứt khoát như thế đấy.
Thứ duy nhất mấy giây sau cô có thể nhớ được là cô bị kéo đi bởi 2 gã đàn ông.Và tiếng động cuối cùng cô có thể nhớ đó là tiếng rầm của khung cửa sắt cô đã luôn nhìn thấy 3 ngày qua.Và tất cả chìm vào im lặng.
“Đại ca chuyện gì vậy?” Luân nói sau khi trở lại căn phòng.Giờ căn phòng đã như 1 bãi chiến trường nhờ chủ nhân ko mấy thân thiện của nó.Cúi xuống với lấy những chiếc gối và chăn rơi vương vãi khắp mặt đất Luân nhìn Tú Triết với ánh mắt ái ngại.Từ từ thu nhặt trong im lặng và ra ngoài.
Ngày tiếp sau và ngày tiếp sau đó Tú Triết chỉ im lặng với khuôn mặt lạnh băng.Anh gọi hết cô gái này tới cô gái khác vào phòng.Sau đó thì đá họ ra ngoài ko mảy may thương tiếc.Dù sao họ cũng chỉ là 1 món hàng mà anh là người chủ mua về để đem bán lại.Những món hàng này sẽ tới tay ai hay sẽ ra sao anh ko quan tâm.Sự im lăng của Tú Triết và hành động của anh làm cho Luân và Nam hiểu rằng lúc này cách tốt nhất là nên im lặng.
Nhưng đến ngày thứ 4 thì họ ko thể im lặng được nữa.
“Có chuyện gì?” ngồi trên ghế vắt chân,2 tay tựa vào thành chiếc ghế uy nghi như chúa sơn lâm đang ngồi trên ngai vàng của mình,Tú Triết hỏi khi thấy 2 tên đàn em đang đứng vô cùng thiếu tự nhiên trước mặt mình.
“Mày nói đi!” Nam nói nhỏ huých tay vào Luân.
“Sao mày ko nói!” Luân huých tay lại nhìn Nam nhăn mặt
Rầm!!
“Đủ rồi muốn diễn trò tới bao giờ!Nói mau xong thì ra ngoài!Tao còn đang bận!!” Tú Triết siết chặt thành ghế nghiến răng tức giận
Ko còn cách nào khác thôi thì đành liều.Nam nói với giọng run run “Đại ca,anh có thể suy nghĩ tới vấn đề thả cô gái trong hầm được ko?Đã 4 ngày rồi.Tính ra cô ta bị nhốt trong đó 1 tuần rồi!”
“Cô gái?” Tú Triết nhíu mày giọng rít lên.Cảm giác của anh giống như có người vừa đâm trúng 1 nhát vào chỗ hiểm của mình vậy. “Chúng mày đến chỉ để nói chuyện đó?!” bật hẳn người khỏi ghế đầy tức giận,anh gầm lên và lao người tới.
Nam ngồi thụp xuống ôm đầu nhưng vì đã nhắm mắt đưa chân thì đành phải liều 1 phen thôi “Nếu ko thả ra cô ta sẽ chết thật đó!!”
Nghe tới đây Tú Triết dừng lại.Khuôn mặt anh cúi gằm “Ko phải cô ta muốn được chết sao?” anh ngồi thụp xuống ghế,mặt ko thèm ngẩng lên,gục vào 1tay , 1 tay anh phẩy phẩy ý là bảo 2 tên đàn em lui ra.
Hai người lặng lẽ rời khỏi phòng.Để lại 1 đại ca ngồi suy tư trên ghế.Một tay anh đặt trên thành ghế ôm trán suy nghĩ.Tay kia buông thõng theo thân người,thì từ đằng sau 1 bàn tay con gái từ từ ôm lấy anh.
“Thiếu gia sao vậy?Để em giúp ngài bớt mệt nhé?” 1 giọng nói đầy mơn trớn ghé sát vào tai anh.
Lạnh lùng bỏ tay khỏi đầu anh cầm bàn tay của cô gái kia,1 nụ cười nở ra trên khuôn miệng người con gái, “Cút ra ngoài!”
“Dạ?” cô gái ko tin vào tai mình nữa.
Anh ghé sát mặt lại gần cô gái,ánh mắt lạnh băng và trong giọng nói của anh ánh lên 1 tia hằn học tức giận “Ta bảo cút ra ngoài!Ngay!” Anh hét lên.
Cô gái run rẩy vội chạy ngay ra khỏi cửa phòng ko dám cả quay lại,như thể sợ rằng chỉ cần nhìn lại 1 cái thôi chắc chắn cái mạng cũng ko còn,người ta vẫn gọi là chạy bán sống bán chết.
2h sáng.Đứng dậy khỏi chiếc ghế với tâm trạng khó tả,anh bước đi.Cũng chẳng biết từ lúc nào mà đã bước tới chân cầu thang xuống phòng cấm.Từ ánh sáng của cây đèn vàng tù mù anh nhìn vào trong.Trong bóng tối đó là người con gái nhỏ bé với khuôn mặt hốc hác,bờ mi hờ hững khép hờ,khóe miệng khô khốc tiều tụy,khuôn mặt đã gầy đi hẳn so với mấy ngày trước.Dù rằng người giúp việc già vẫn mang đồ ăn và nước uống đến cho cô nhưng cô hầu như ko ăn chút nào.Cứ nghĩ tới chị gái mình là cô lại ko còn muốn ăn nữa.Và vì thế cô càng ngày càng yếu đi.Khuôn mặt cô cũng ko còn sức sống nữa.
Nhói..
Đứng đó hàng giờ chỉ để nhìn vào trong buồng cấm,và người con gái tiều tụy ko sức sống đó mà anh vẫn như chưa muốn rời mắt đi,nhưng dù anh có đứng ở đây bao lâu chăng nữa thì người đó cũng ko hề nhìn thấy.Ánh mắt của cô ta đang ở 1 nơi nào đó,hướng về 1 người nào đó.Anh khẽ nhếch mép 1 nụ cười buốt tới tận tim.Anh đang diễn cái trò ngu ngốc gì chứ vào lúc này,và anh đang ng