
thổi qua, ta ngà say, hai má đỏ ửng đáng yêu, cánh tay mảnh mai vô lực mê hoặc,
đôi mắt mông lung nhìn những công tử trẻ tuổi đang cười nói bên người ta, bọn
họ là ai ta không biết, bọn họ nói gì ta cũng không nghe được, nhưng ta vẫn
cười, cười run rẩy hết cả người, cười quyến rũ động lòng người.
Những kẻ đó đương nhiên thụ sủng nhược kinh, không ngờ
lời mình nói chọc cười được mỹ nhân, kính sợ cẩn thận lấy lòng ta. Tâm tình của
ta rất tốt, cười như tiếng chuông bạc, tay áo dài nhẹ duỗi, tiếng ca mềm mại
như lụa bật ra từ môi, ta vừa ca vừa múa, hoàn toàn quên mất những người xung
quanh tồn tại, quên đây là yến thượng của Hoàng thượng, phất tay áo, ta xoay
tròn, uyển chuyển vũ đạo, ca xướng, y phục tím hỗ trợ biến ta thành tiên tử,
tinh linh hoa trung.
Ai nấy ngây dại, si ngốc nhìn ta, một nhạc sư thông
minh phản ứng, dạo đàn hòa âm với tiếng ca của ta, nhất thời tiên nhạc phiêu
phiêu, hoa rơi lả tả, thật như thiên thượng nhân gian.
Dừng múa, ta nhịn không được thở gấp, men say bốc lên
đầu, ta hơi choáng váng, bước đi cũng lảo đảo, mẫu thân vội vàng đi tới đỡ lấy
ta, ta cười nhạt, lắc đầu, ý bảo ta không sao, nhẹ nhàng đẩy bà ra, nghiêng ngả
đi về phía trước.
“Người đâu, quận chúa say, đưa quận chúa đến tẩm cung
ai gia nghỉ tạm”. Hoàng hậu ra lệnh, hai cung nữ bên người bà lập tức đi đến
trước mặt ta, ta mơ mơ màng màng tựa vào các nàng, không biết đi bao lâu, chỉ
cảm thấy xung quanh càng lúc càng tĩnh lặng, có vẻ đã cách đám náo nhiệt rất
xa.
Một trận gió lạnh thổi qua, ta ắt xì một cái, dạ dày
cuồn cuộn trào ngược, khó chịu cực kỳ, đẩy hai cung nữ ra, ta che miệng chạy
nhanh đến bên gốc cây nôn thốc, dạ dày không ngừng co rút, suốt buổi tối ta
chưa ăn gì, cũng chẳng có gì để mà nôn ra, ta thống khổ ôm ngực, cố chế trụ cảm
giác buồn nôn, mệt mỏi tựa vào gốc cây.
“Không uống được rượu, cần gì cố?”. Thanh âm lạnh lùng
vang lên, ta chậm rãi mở to mắt, một chiếc khăn gấm chìa trước mặt, nhìn theo
nó, ta thấy chủ nhân của khăn gấm – Lưu Triệt, chàng ngạo nghễ đứng trước mặt
ta như một pho tượng đất, buồn cười chính là một pho tượng đất lạnh như băng lại
làm ra hành động rất dịu dàng – chàng đưa khăn của chàng cho ta.
Vì vừa nôn, men say giảm bớt không ít, ta có nên nhận
cái khăn đó chăng? Đúng vậy, ta nên nhận, nếu nhận được hết thảy sẽ thay đổi,
chỉ là khi tiếp xúc với ánh mắt không chút độ ấm của chàng, ta bỗng ương ngạnh
bỏ đi ý niệm vừa rồi trong đầu.
Khuôn mặt tái nhợt đanh lại, ta đứng thẳng người,
ngẩng đầu lên, dùng ống tay áo chùi đi nước bẩn, ta lạnh lùng nhìn ngược lại
chàng, thanh âm càng lạnh lẽo hơn chàng nghiến từng tiếng một.“Đa tạ ý tốt của
thái tử, A Kiều sợ dơ khăn gấm của ngài thôi, Hoàng thượng hoàng hậu còn có chư
vị đại thần đang chờ thái tử trong ngự hoa viên kia, A Kiều không dám nhọc thái
tử phế tâm, vẫn là mời ngài trở về đi!”.
Lưu Triệt ngạc nhiên, ánh mắt âm trầm hơn ban nãy rất
nhiều, đường cong trên mặt cũng cứng đờ, chàng nhìn chòng chọc vào ta, ánh mắt
như một thanh kiếm sắc làm ra không rét mà run, trầm mặc một lát, chàng phất
tay áo, xoay người rời đi, chỉ còn lại mình ta, thẳng lưng kiêu ngạo, đứng lặng
trong gió lạnh.
Bởi vì uống rượu lại đứng gió lạnh, trở lại tẩm cung
hoàng hậu sau ta liền ngã bệnh, trên người hết nóng lại lạnh, người cũng hỗn
loạn, ngự y nói là cảm phong hàn, dặn dò ta nhất định phải chuyên tâm nghỉ
ngơi, hoàng hậu và mẫu thân suy nghĩ cho thân thể của ta quyết định lưu ta lại
trong cung dưỡng bệnh.
Cơ thể ta tuy rằng mảnh mai, lại không hề yếu đuối, ba
ngày sau ta dần dần khỏe hơn, chỉ là tâm tình vẫn còn buồn bực rõ ràng, người
gầy đi một vòng, sắc mặt tái nhợt hẳn.
Qua ba ngày này, ta không hề nhìn thấy thân ảnh của
Lưu Triệt, thậm chí cũng không nghe được tin tức về chàng, ta nghĩ chàng nhất
định chán ghét ta muốn chết, dù sao ngày đó là ta gạt đi ý tốt của chàng, đối
với một thái tử mà nói, không thể nghi ngờ đó là một việc vô cùng mất mặt.
Ta cố gắng ép mình đừng quá để ý đến chàng, đừng cần
chàng, dù sao cũng là chàng sỉ nhục ta trước, nhưng ta không làm được, lòng dạ
nữ nhân nếu đã động thì sẽ như cánh chim nhỏ bay cao, quản cũng quản không
được.
Ta phải cảm tạ cữu mẫu của ta, bà là một nữ nhân thiện
lương và nhân từ, nhất cử nhất động của bà đều thể hiện uy phong của một quốc
mẫu tôn quý. Ba ngày nay bà ngày đêm ở bên ta làm bạn, dốc lòng chăm sóc ta,
thậm chí bỏ xuống tôn nghiêm của hoàng hậu để nói giỡn giải sầu cho ta, ta biết
bà đang áy náy, muốn thay nhi tử bồi thường cho ta.
Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, cho dù là
hoàng thất tôn quý, thân tình vẫn là máu mủ tình thâm, ta sao nhẫn tâm để vị
mẫu thân này hao tổn tinh thần vì ta, vậy nên ta miễn cưỡng cười vui, mỗi ngày
hầu hạ dưới gối, nhu thuận phụng dưỡng cữu mẫu, hoặc kể những chuyện thú vị
chọc bà vui vẻ, hoặc đánh đàn hát xướng để giải nỗi buồn bực trong lòng bà, mấy
ngày trôi qua, chúng ta ở chung thực hòa hợp, mợ cũng càng yêu thương ta hơn,
bà vẫn thường thường từ ái vuốt ve đầu ta mà nói. “A