
xấu hổ, đau khổ quay mặt về phía ngoài cửa
xe.
Đến trước cổng nhà họ Ngụy, Ngụy Nhất vừa xuống xe đã lao thẳng
vào trong nhà, không hề có ý định mời Tô Thích vào nhà chơi. Tô
Thích cũng không khó chịu, rảo mấy bước chân đã đuổi kịp theo sau,
hét lên: “Cô bé!”.
Một tiếng “cô bé”, dịu dàng trìu mến đến mức khiến Ngụy Nhất cảm
thấy tê từ đầu tới chân. Nhưng cô vẫn không dám quay đầu, chỉ dừng
bước một chút như muốn nghe anh dặn dò.
“Năm rưỡi chiều mai, không gặp không về nhé”, giọng nói ấm áp kèm
tiếng cười nhẹ nhàng như vừa động viên vừa khẳng định từ phía sau
vọng lại.
“Vâng”, Ngụy Nhất mơ hồ gật đầu rồi cắm đầu lao thẳng vào trong nhà.
______________________________________________-
[1'> Ca
khúc nổi tiếng do Châu Kiệt Luân (周杰伦)
và Phí Ngọc Thanh (費玉清)
hợp xướng.
Bố mẹ của Ngụy Nhất đều không có ở nhà như thường lệ.
Chị gái cô cũng chưa về. Cô giúp việc khuôn mặt đỏ lựng, hình như vừa bị đánh
thức trong khi đang mơ một giấc mơ đẹp. Cô ấy bước ra với vẻ mặt rầu rĩ, hỏi
Ngụy Nhất có muốn dùng điểm tâm đêm không. Ngụy Nhất vội nói không cần, chị cứ
về nghỉ đi.
Cô giúp việc vô cùng mừng rỡ quay về phòng.
Ngụy Nhất tắm rửa xong liền lên giường, cuộn mình trong chăn và bắt đầu suy
nghĩ mông lung.
Nghĩ đến nụ cười ấm ấp và mê hoặc của Tô Thích, nhớ đến đôi mắt lá răm của anh
mỗi khi cười thật long lanh mà nóng bỏng, nghĩ đến những lời thổ lộ bạo gan của
mình mà ngày mai giấc mơ đã thành hiện thực. Ngụy Nhất không dám khẳng định,
chỉ phấp phỏng thử đoán xem liệu có phải anh ấy cũng có chút tình cảm với mình?
Dù rằng chỉ là một chút! Điều đó đủ khiến người ta trở nên nhút nhát thẹn
thùng, nhưng cũng không ngăn được nỗi vấn vương thương nhớ, làm chú nai nhỏ
tinh nghịch trong tim của Ngụy Nhất cứ thúc đạp liên hồi. Trong màn đêm tĩnh
mịch, có thể nghe rõ từng nhịp tim của Ngụy Nhất, cứ kiên trì thôi thúc, thôi
thúc vì từ "cô bé", rạo rực vì câu nói "không gặp không về"
của anh.
Đang trong lúc suy nghĩ mông lung, tiếng còi xe inh ỏi vang lên ngoài cổng tòa
biệt thự. Trong đêm khuya vắng lặng, âm thanh đó nghe thật ngông cuồng, chẳng
kiêng nể gì cả.
Ngụy Nhất sợ làm phiền đến giấc mộng của cô giúp việc, vội chạy xuống lầu trước
khi cô ấy tỉnh dậy, nhanh chóng ra mở cổng.
Một chiếc Porsche màu đỏ đang đi đến, dường như không thể đợi được cánh cổng mở
ra hết đã lao vọt vào trong sân, lướt sát qua người Ngụy Nhất, cuộn tung bụi
đất, hung hăng vô độ.
Ngụy Nhất sợ hãi vỗ vỗ ngực, nhận ra người đang kêu thất thanh trên ghế phụ
cạnh ghế lái kia là chị gái mình - Ngụy Trích Tiên.
Họ đã về rồi.
Đó là những người mà Ngụy Nhất không dám động chạm và cũng không muốn giáp mặt.
Một đám công tử bột, sâu mọt của xã hội!
Ngụy Nhất khịt mũi coi khinh rồi trốn về phòng mình.
Một lát sau, từ phòng khách dưới lầu vọng lên những tiếng động lớn, tiếng cười
nói phóng túng, nửa khóc lóc nữa cười nhạo, rồi cả tiếng bàn ghế xô nhau. Ngụy
Nhất kéo chăn lên trùm kín mặt.
"Ngụy Nhất! Ngụy Nhất! Mau ra đây!", một giọng nói vẻ khó chịu của
đàn ông vang lên từ dưới lầu.
Ngụy Nhất bất đắc dĩ nhanh chóng nhảy xuống giường, thò đầu qua cửa hỏi vọng
xuống dưới: "Có chuyện gì thế ?".
Trâu Tướng Quân quát lớn: "Xuống đây!".
Cặp đồng tử đen sẫm của anh ta quắc lên nhìn Ngụy Nhất vẫn còn chần chừ đứng
ngây ra trên đó, hơi thở phì phò đầy tức giận, bên vai trái của anh ta là Ngụy
Trích Tiên đã say khướt đến nỗi không còn biết gì nữa. Mỗi lần anh ta nhíu đôi
mày rậm lại đẩy Ngụy Trích Tiên ra xa mình một chút, Ngụy Trích Tiên lại gây
chuyện đòi nép sát vào anh ta hơn nữa.
"Bảo cô xuống đây!", cho dù Trâu Tướng Quân đã hạ bớt giọng xuống một
chút nhưng ngữ khí vẫn vô cùng bực bội.
Ngụy Nhất nghi hoặc, hỏi: "Sao thế..?"
"Không có mắt à! Lôi con đàn bà say xỉn này ra khỏi người tôi đi!",
Trâu Tướng Quân vừa nói vừa hằn học hất cánh tay trắng nõn nà đang khoác trên
người anh ta ra, "Cô ta nôn khắp người tôi rồi!".
Điệu bộ trợn mắt lên khiến khuôn mặt u ám của Trâu Tướng Quân càng thêm trẻ
con, Ngụy Nhất bất giác bật cười: "Ai bảo anh chuốc chị ấy say!".
"Ai biết được cô ta uống rượu vào lại nổi điên như vậy! Đúng là đồ khùng!
Mau lôi cô ta đi đi!", Trâu Tướng Quân đã mất hết kiên nhẫn, như sắp quẳng
Ngụy Trích Tiên xuống đất. Ngụy Nhất vội vàng chạy lại đỡ chị gái.
Ngụy Trích Tiên ý thức được việc đang diễn ra, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng
tay của Ngụy Nhất, miệng không ngớt kêu gào: "Không! Không! Không được lôi
tôi ra! Tướng Quân, em yêu anh... cả đời này em chỉ yêu anh thôi... em không
muốn đi..''. Lúc Ngụy Trích Tiên nói, những giọt nước mắt cũng theo nhau tuôn
rơi từ đôi mắt vẫn nhắm chặt, làm nhòe cả lớp mascara đậm trên mi, bộ dạng
trông thật nhếch nhác.
Ngụy Nhất chưa bao giờ thấy chị gái mình lôi thôi như vậy. Trong mắt cô, chị
gái lúc nào cũng là đại diện của cái đẹp. Ngụy Nhất thầm nghĩ, hóa ra khi đứng
trước tình yêu, một người mạnh mẽ như chị gái cũng trở nên thấp hèn như vậy,
huống hồ là bản thân mình. Nhưng bộ dạng như