
cũng có chút ngượng ngùng, cởi áo khoác khoác lên
người Ngụy Nhất, điều chỉnh cho giọng nói dịu dàng hơn: "Đừng để bị lạnh,
ra hát tiếp mấy bài đang thịnh hành cho anh nghe đi, ví dụ như Một
con sông lớn, Sóng cả, Gió vờn hoa lúa.,.." Trâu Tướng Quân
lớn lên ở nước ngoài, rất có hứng thú với các bài hát Trung Quốc, anh dùng cổ
họng với ngữ âm không toàn vẹn của mình ngân nga, hát được hai câu thì quên
lời, rồi bất chợt lại nhớ ra, thần thái ung dung hát rằng, "Gió vờn hoa
lúa gặp đàn dê".
Thần sắc của An Dương và Hoa Dung rất nghiêm nghị, cả
hai đều giơ ngón tay lên biểu dương Trâu Tướng Quân.
Ngụy Nhất từ xấu hổ chuyển thành tức giận, giậm giậm
chân muốn quay người rời đi, nhưng cô nghĩ, Trâu Tướng Quân giờ đã là chồng
mình, không thể làm mất mặt anh ấy được. Vậy là cô đành kiềm chế quay về ngồi
xuống ghế sô pha. Ngụy Nhất thấy Vĩ ngoẹo đầu đổ vật xuống một góc ghế sô pha,
trong phòng đang mở điều hòa, sợ anh ta nếu cứ ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh, liền
tỏ lòng từ bi, cởi chiếc áo Trâu Tướng Quân vừa khoác cho mình để đắp lên người
anh ta.
Chuyện nhỏ đó trong mắt của Trâu Tướng Quân lại
là một hành động thách thức,
anh cho rằng Ngụy Nhất đã cố ý bôi nhọ
ý tốt của anh, khiêu khích uy tín của anh, liền sầm mặt, tỏ vẻ rất không hài
lòng.
Ngụy Nhất không nghe theo lời Trâu Tướng Quân đi hát
bài Gió vờn hoa lúa, cô tức giận ngồi trên ghế sô pha xị mặt xuống. Để khuấy
động bầu không khí, An Dương liền chủ động đến chúc Ngụy Nhất một ly, cười hì
hì nói ''Chúc chị dâu nhỏ bé một ly". Nói xong, anh uống cạn chỗ rượu
trong ly của mình trước.
Ngụy Nhất nhìn đồ uống trên tay minh, đứng lên đổ toàn
bộ số nước hoa quả trong đó đi, quay sang yêu cầu nhân viên phục vụ rót rượu.
Trâu Tướng Quân đương nhiên không đồng ý, lập tức hét lên: "Đừng có gây
chuyện lung tung!".
Bản tính bướng bỉnh của Ngụy Nhất nổi lên, cô bĩu môi
nói: "Dưới gầm trời này làm gì có đạo lý ấy, đám đàn ông các anh uống rượu
thì là tình nghĩa anh em, còn phụ nữ chúng em uống rượu thì lại bị coi là gây
chuyện lung tung! Em thấy anh đúng là người theo chủ nghĩa gia trưởng!".
An Dương thấy Ngụy Nhất đồng ý uống rượu là muốn nể
mặt mình, trong lòng mừng rỡ, liền thuận tình nói theo: "Đúng vậy, đúng
vậy, không có đạo lý đó! Phụ nữ các em không hay uống rượu, nếu chị dâu bé nhỏ
thật sự muốn uống thì đương nhiên là cũng có thể chứ?". Nói xong, anh ta
đích thân rót cho Ngụy Nhât một chút rượu.
Ngụy Nhất lại không hài lòng, luôn miệng nói phải rót
nhiều vào. An Dương miễn cưỡng, lại rót thêm một chút.
Hôm nay Ngụy Nhất rõ ràng là hoạt bát hơn bình thường,
Trâu Tướng Quân đứng bên lạnh lùng nhìn điệu bộ tùy tiện của cô. Ngụy Nhất uống
một hơi hết nửa ly rượu, uống xong, vị đắng chát hiện rõ trên nét mặt nhăn nhó,
thấy Trâu Tứớng Quân đang bực bội nhìn mình, cô không hề run sợ, cũng trừng
mắt lên nhìn lại anh. Trâu Tướng Quân lập tức không nhịn được cười.
Mọi người đều bị cặp oan gia này làm cho bật cười.
An Dương là người mở màn, tiếp đến, mấy anh chàng khác
cũng lần lượt tới chúc rượu Ngụy Nhất. Ngụy Nhất đều không hể từ chối, uống cạn
từng ly. Ba ly rượu vào bụng, lá gan dù có nhút nhát như thế nào cũng được bồi
dưỡng trở nên gan dạ hơn nhiều. Ngụy Nhất suy nghĩ một hồi, thấy chỉ mình Tô
Thích là không tới mời mình, vậy là cô liền chủ động nâng ly rượu lên, tiến về
phía trước.
"Tô Thích!" Ngụy Nhất đã uống tới mức ngà
ngà say, giọng nói cũng sang sảng hơn thường ngày một chúi, một tiếng gọi
"Tô Thích" giống như tiếng sét giữa trời quang, chỉ mỗi giọng điệu là
còn mang chút âm điệu của trẻ con.
Trong phút chốc, khuôn mặt Trâu Tướngng Quân tối sầm
lại. Mọi người thấy có kịch hay sắp xảy ra, đều chăm chú theo dõi.
"Cô bé, sao thế?", Tô Thích quan tâm hỏi.
"Em mời anh!" Dưới cái nhìn sâu lắng từ đôi
mắt lá răm của Tô Thích, cơn say của cô đã lập tức giảm xuống, sự gan dạ
cũng theo đó biến mất. Nhưng ánh mắt lại không đầu hàng, cô kiên định chào đón
anh, chậm rãi nói: "Cảm ơn, anh, trước đây đã dạy em rất nhiều điều".
Nói xong, cô ngửa , cô uống cạn ly rượu của mình trước.
Tô Thích chăm chú nhìn Ngụy Nhất, anh cũng uống cạn
một ly.
Nhân viên phục vụ lại tới rót thêm rượu vào ly, Nguy
Nhất có phần hoa mắt chóng mặt, cố gắng giữ vững cơ thể, vẫn giơ ly rượu về
phía Tô Thích: "Cảm ơn anh trước đây đã luôn chăm sóc em, cùng em đi qua
những ngày tháng thật vui vẻ.
Hồi đó, em luôn coi anh là một người thân giống như mẹ của em, dù rằng sau này
anh đi rồi, nhưng tận đáy lòng,
em vẫn rất biết ơn anh". Nói xong nụ cười nở trên môi, khóe mắt lại ngân
ngấn nước, cô ngửa cổ uống cạn ly nữạ.
Tô Thích vẫn chưa nói gì, ánh mắt đã ảm đạm đi vài phần,
anh cũng một hơi uống cạn ly rượu trên tay.
Nhân viên phục vụ tiến đến rót rượu thì bị Ngụy Nhất
xua xua tav chặn lại, lần này, cô muốn tự mình rót lấy, rót thật đầy, đầy đếm
nỗi rượu sánh ra ngoài cốc. Ngụy Nhất giơ ly rượu về phía Tô Thích, chiếc ly
trên tay cô đung đưa, cơ thể cũng lảo đảo, cô nói: "Em sợ rằng những lời
cảm ơn đó, nếu bây giờ k