
hẹn đúng giờ. Phụ nữ vốn có cảm giác ưu việt về thời gian, chỉ
cho phép người khác đợi mình, nếu ngược lại thì sẽ không thể kiên nhẫn được. Đã
hơn chín giờ rồi mà vẫn chưa thấy người đâu, khi ba cô ngó nghiêng khắp nơi
tìm bóng dáng chiếc Volksvvagen, họ tỏ ra vô cùng bực bội.
Ba chiếc siêu xe lần lượt tiến tới, dẫn đầu là chiếc
Continental Flying Spur, đi cuối là chiếc Maserati GC và đi giữa là chiếc
Porsche Carrera GT. Ba chiếc siêu xe đã thu hút ánh mắt tò mò của hầu hết
những người đi đường. Trong số những người đứng xem, có người thậm chí còn
lấy di động ra để chụp ảnh lưu lại.
Như Như để tay trước trán che nắng, nói: "Dàn xe
rước dâu nhà ai mà hoành tráng thế?".
Nguyệt Nguyệt đưa tay lên xoa tai, nói: "Thuê xe
này một ngày hết bao nhiêu tiền nhỉ?".
Đình Đình khoa chân múa tay, lẩm bẩm: "Tớ muốn
bắt xe đi về, lại sợ kinh động tới đồn cảnh sát, nếu bị nhốt trong nhà lao
thì chắc tớ không chịu nổi gió lạnh mất, thôi tốt nhất là đi xe buýt về
vậy".
Duy Ngụy Nhất là đang mơ mơ màng màng.
Ba chiếc siêu xe chậm rãi tiến thẳng tới trước mặt các
cô gái, chiếc Porsche vốn đi ở vị trí số hai, lướt một cái thật ngoạn mục, vượt
lên đỗ ngay trước mặt Ngụy Nhất. Cửa xe được mở, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú
của Trâu Tướng Quân hiện ra, anh ung dung bước xuống xe, đeo một cặp kính đen
không gọng mắt, vô cùng phong độ, quả là vẻ đẹp đầy mê hoặc khiêh những người
đi đường ai nấy đều trầm trồ ngắm nhìn.
Hôm nay Ngụy Nhất mặc một chiếc quần bò co giãn,
chiếc quần khiến cặp mông nhỏ nhắn mà đầy đặn của cô tạo thành một đường cong
hấp dẫn. Ánh mắt của Trâu Tướng Quân lần đầu tiên chạm phải chỗ đó, anh không
thể nào rời mắt đi được, nhớ lại lần đầu hôn cô, cô cũng mặc quần bò, bất giác
lại cảm thấy như đã cách xa hàng thế kỷ, sau một phen bãi bể nương dâu, cô ấy
cuối cùng cũng trở thành vợ của mình, trong lòng thấy thật vui, ánh mắt cũng
thêm những tia nhìn dịu dàng.
Cánh cửa phía bên ghế phụ được mở, một chàng trai nho
nhã bước ra ngoài, trong đầu Ngụy Nhất vẫn còn một ấn tượng rất mơ hồ, hình
như người đó tên là An Dương thì phải.
Hai chàng trai bước ra từ hai chiếc siêu xe còn lại
đều có dáng vẻ không giống với những sinh viên mà thường ngày Ngụy Nhất nhìn
thấy, ai nấy khí chất cao quý, cử chỉ tự nhiên, phóng khoáng.
Một người Ngụy Nhất đã biết rất rõ, chính là Vĩ,
người còn lại mỉm cười tự giới thiệu: "Xin chào bốn cô nương, anh là bạn
học thời đại học cùng Chủ tịch Trâu, họ Kỷ, các cô nương không cần đa lễ, cứ
gọi tại hạ là Hoa Dung vậy được rồi". Anh chàng Hoa Dung mới gặp lần đầu
này cũng thuộc diện răng trắng môi đỏ, khuôn mặt thon dài, đường nét cân đối.
Cằm của ba cô bạn trong phòng đều như lần lượt rớt
xuống đất.
Nguyệt Nguyệt là người lớn nhất trong đám bạn, tự cho
rằng mình đã chứng kiến nhiều chuyện trong cuộc sống, dần bình tâm lại sau cảm
giác ngạc nhiên sửng sốt, lập tức hỏi một cách sỗ sàng, "Chủ tịch Trâu
nào?", sau đó đưa đôi mắt phóng đãng lướt qua người Vĩ và An Dương.
"Chủ tịch hội đồng quản trị Trâu Tướng Quân
đó" An Dương tương đối hòa nhã, khẩu khí lúc đó lại có chút bông đùa.
Như Như ngây thơ trong sáng, giọng nói lảnh lót, lúc
này lại thốt lên đầy nghi hoặc: "Á? Chú lái chiếc Santana đó là chủ tịch
hội đồng quản trị sao?"
Nguyệt Nguyệt khẽ huých cùi chỏ tay vào bạn, hạ thấp
giọng: "Không biết thì ngậm miệng lại! Tớ đã nói đó là xe Phaeton rồi
mà!".
Mọi người đều biết Trâu Tướng Quân sở hữu một chiếc
Volkswagen Phaeton, đều không thể nhịn được cười.
Sắc mặt Trâu Tướng Quân đã tối lại, sa sầm nói:
"Tự giới thiệu bản thân xong chưa? Có đi không hả?".
Ba cô bạn cùng phòng kéo Ngụy Nhất lại một góc, hỏi:
"Ba... ba... ba người lái ba chiếc xe hoa này... à không, lái siêu xe này
là ai vậy? Là bạn của ông chú đẹp trai đó sao?".
Ngụy Nhất ậm ừ nói: "Đúng vậy".
"Là những người sẽ đi leo núi cùng bọn
mình?"
Ngụy Nhất lại gật đầu: "Chắc là thế!”
Sau đó, ba cô bạn trong phòng bắt đầu vuốt tóc xoa
mặt, bận rộn một hồi. Như Như khẽ lẩm bẩm: "Aaa! Cho tớ về nhà trang điểm
lại một chút đã!".
Đình Đình vuốt cằm tư lự: "Lẽ ra tớ nên đi đôi
giày cao mười phân mới phải!".
Nguyệt Nguyệt lôi chiếc gương nhỏ ra: "Sáng nay
tớ đã ăn bánh bao nhân rau! Cậu nhìn giúp tó xem kẽ răng của tớ có dính chút
rau nào không?".
Sau đó, ngoài Trâu Tướng Quân ra, ba chàng trai còn
lại đều tự giới thiệu về bản thân một cách đầy tự tin, nhân tiện cũng kín đáo
trầm trồ khen ngợi vẻ trẻ trung tràn đầy sức sống của ba cô gái.
"Tớ đi trước đây!", Trâu Tướng Quân làm gì
có đủ kiên nhẫn như vậy, anh không nói lời nào, bước vào xe trước. Ngụy Nhất
thầm suy tính một lát, rồi đưa tay kéo cánh cửa xe ở hàng ghế sau, lập tức bị
anh trợn mắt lên nhìn, lại sợ sệt nói: "Chỗ đó, chỗ ngồi phía trước đó,
chẳng phải là chỗ của An Dương sao?".
Đang nói, An Dương quả nhiên đã bước một chân vào
trong xe, Trâu Tướng Quân lạnh lùng nói với anh ta: "Chỗ đó để Ngụy Nhất
ngồi."
An Dương vẫn đặt tay trên cánh cửa xe, khuôn mặt ấm
ức: "Vậy tớ ngồi đâu?".
"Ai bảo cái xe chết tiệt c