Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324414

Bình chọn: 7.00/10/441 lượt.

sáng đến tối kể chuyện cho anh nghe.

- Sao mẹ anh không sinh em gái cho anh?

- Đồ ngốc, mẹ sinh anh xong thì chết, sao có thể sinh em gái cho anh

được? Nhưng nếu bố anh tìm cho anh một mẹ kế thì có thế sẽ sinh em gái

cho anh.

- Mẹ kế không tốt, mẹ kế sẽ đánh anh.

- Nếu mẹ

em làm mẹ kế của anh thì sẽ không đánh anh, còn không cho bố anh đánh

anh nữa. Bà cũng sẽ không phải sinh cho anh em gái nữa, bà đã sinh em

rồi, em sẽ là em gái của anh, nếu anh là anh trai của em thì anh hứa

hàng ngày đều chơi với em.

Viễn cảnh này thực sự tuyệt vời, cô

cũng rất thích chơi với Vệ Quốc, nhưng cậu nhiều bạn như vậy, lúc đầu

không hay để ý đến cô, thường khi bị nhốt trong nhà mới muốn chơi với

cô. Nếu Vệ Quốc trở thành anh trai của cô thật thì sẽ hàng ngày chơi với cô, nếu không chơi thì sẽ nói với mẹ, để mẹ nói bố anh đánh anh.

Cô nói như mê hoặc:

- Em cũng muốn để mẹ em làm mẹ kế của anh

Vệ Quốc nói:

- Em cũng muốn? Vậy em nói với mẹ em đi, mẹ em yêu em như vậy, nếu em nói với mẹ chắc chắn mẹ sẽ đồng ý.

Cô nghe những lời này như được khuyến khích hơn, nói rất chắc chắn:

- Được, em sẽ nói với mẹ, mẹ chắc chắn sẽ đồng ý.

Tối hôm đó đi ngủ, khi nằm trên giường, mẹ vừa quạt, gãi lưng vừa kể chuyện cho cô, cô cảm thấy mẹ thật sự rất yêu cô, bèn nói:

- Mẹ ơi, mẹ làm mẹ kế của anh Vệ Quốc có được không?

Mẹ giật mình, cái quạt trong tay ngừng lại:

- Con nghe ai nói thế?

Cô cảm thấy giọng mẹ cứ như nghe thấy ai nói lời bậy bạ gì vậy, bất giác như quả bóng xì hơi:

- Vệ… Vệ Quốc nói.

- Hôm nay con lại chơi với nó hả? Chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao.

- Con không chơi với anh ấy, con chỉ nói chuyện với anh ấy bên cửa sổ.

- Nó chạy đến cửa sổ nhà mình?

- Không phải, anh ấy bị bố nhốt trong nhà.

- Con chạy đến cửa sổ nhà nó?

Cô thấy giọng nói cùa mẹ có vẻ rất không tán thành, nên nói đối:

- Không phải, con nói chuyện với anh ấy ở cửa sổ nhà mình.

- Hai cửa sổ cách xa nhau như vậy, hai đứa mà nói chuyện thì chắc phải

hét rống lên như ở trên phố à, hét để cả làng đều nghe thấy hả?

Cô không ngờ nói dối lại thành lợn lành chữa thành lợn què, đành phải lấp liếm:

- Không phải hét… mà là con đến chỗ cửa sổ nhà anh ấy, chúng con nói nhỏ.

- Đừng có lo cho nó nữa, thằng cu đó chắc chắn lại phạm phải lỗi gì nếu không bố nó sẽ không nhốt nó trong nhà đâu.

- Do mẹ nói với bố anh ấy chuyện con bị nước cuốn trôi, bố anh ấy mới nhốt anh ấy lại.

Cô nói vẻ rất không hài lòng:

- Mẹ đã nói mẹ sẽ không nói với bố anh ấy, mẹ nói mà không giữ lời.

Hình như mẹ có vẻ cũng biết lỗi bèn giải thích:

- Mẹ không bảo bố nó nhốt nó lại, mẹ chỉ bảo bố nó là nó đưa con chạy

chơi linh tinh, suýt nữa thì khiến con chết đuối ở suối thôi.

- Anh ấy không đưa con chạy linh tinh, chúng con đến nhà máy lấy đá.

- Chạy chơi xa như vậy, còn phải qua suối, thế không phải là chạy linh tinh à?

Cô vẫn nhấn mạnh:

- Mẹ đã nói sẽ không nói với bố anh ấy, người lớn thích nhất là nói không giữ lời, chỉ dụ trẻ con thôi.

Mẹ nói với vẻ rất cảnh giác:

- Mấy câu đó đều là nó dạy con đúng không? Trước đây con không biết nói

những câu như thế, giờ lại còn biết ngụy biện, hết chiêu này đến chiêu

khác, lại còn nói dối, đều là do con học nó. Sau này không được phép

chơi với nó nữa, nói chuyện ở cửa sổ cũng không được. Nếu biết con còn

chơi với nó mẹ sẽ đánh con đấy.

©STENT

Cô thất vọng nói:

- Vậy mẹ không chịu làm mẹ kế của anh ấy ạ?

- Mẹ làm mẹ kế của nó? Bố nó đã phá vỡ gia đình đang yên ấm của nhà ta,

nhà nó chính là kẻ thù của nhà mình, mẹ còn kết hôn với bố nó? Đừng có

nghĩ ngược như thế!

- Không phải kết hôn với bố Vệ Quốc mà là làm mẹ kế của anh ấy.

Mẹ trách:

- Trẻ con hiểu cái gì, không kết hôn với bố nó thì sao làm được mẹ kế của nó?

- Vậy trước đây mẹ chẳng từng làm mẹ của em bé nhà bà Hoàng đấy sao?

- Đã nói là con không hiểu lại còn đòi khoe mẽ. Việc đó như thế nào? Còn

việc này là thế nào? Thằng cu đó mẹ nó phải đi biệt phái lên biên giới,

không có nhà, mẹ để nó gọi mẹ một tiếng là để an ủi nó thôi.

- Vậy mẹ an ủi anh Vệ Quốc được không?

- Đừng có nói lung tung; con chỉ cần nhớ đừng có chơi với nó là được.

- Nhưng con đã nhận lời với anh ấy rồi.

- Nhận lời với nó rồi thì sao? Mẹ không đồng ý, con nhận lời rồi thì cũng vô ích. Sau này đừng có nhận lời linh tinh với người ngoài.

Cô thấy mẹ không chịu nhận lời thì cảm thấy mẹ không yêu cô, tủi thân bèn khóc òa lên. Mẹ liền càu nhàu:

- Chắc chắn do bố nó dạy, nhỏ như vậy đâu thể biết tìm mẹ kế cho mình được? Hai bố con nhà nó chẳng ai ra cái gì.

Ngày hôm sau, cô không dám chơi với Vệ Quốc nữa, nhưng cậu lại gọi cô bên cửa sổ:

- Kim Kim, Kim Kim, đến chơi với anh đi.

- Mẹ em không cho phép em chơi với anh.

- Giờ mẹ em đến trưởng học chính trị rồi, sao biết em chơi với anh được?

Đợi lúc mẹ em chuẩn bị về thì em lại chạy về trước là được. Nhà anh có

đồng hồ, anh sẽ dạy em cách xem giờ.

Giọng Vệ Quốc như có ma

lực, cậu vừa gọi là cô lại quên luôn những lời mẹ dặn đò, lại cầm cái

dây chun chạy tới trước cửa nhà cậu.

Đang nhảy thì chị Hồng và đám trẻ nhìn thấy


Old school Easter eggs.