Polly po-cket
Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324400

Bình chọn: 9.5.00/10/440 lượt.

yện này con phải nói với mẹ, mẹ mới biết phải làm thế nào, con giấu mẹ rồi nếu nhỡ xảy ra chuyện gì thì sau này sẽ hối hận không kịp đâu. Con có biết ở trường trung học có bạn nữ vì bụng to rồi không giấu nổi mới nói với mẹ, sau này vì thế

mà chết đấy.

Cô không dám giấu nữa, đành phải ấp a ấp úng kể lại chuyện xảy ra bên suối cho mẹ nghe.

Mẹ cô trầm lặng một lát rồi nghiêm trọng hỏi:

- Nó chỉ nhìn thôi không làm gì khác nữa?

- Không ạ.

Mẹ hỏi một cách đây khó khăn:

- Nó có sờ vào… chỗ nào của con không?

- Lúc anh ấy giúp con rửa lưng có sờ vào lưng con.

- Có sờ vào chỗ khác không?

- Không có.

- Sau khi con rơi xuống nước, sao nó đưa được con lên bờ, con có còn nhớ không?

- Con… không nhớ.

- Thế tức là con có một khoảng thời gian không biết gì cả, ai biết nó đã làm gì với con hay không?

-Anh ấy… có lấy mấy chiếc lá sen che cho con.

Mẹ lại trầm mặc một lúc rồi nói:

- Kim Kim, hai hôm nay con có thấy… chỗ con đi tè bị đau không?

- Không ạ.

Mẹ liền lẩm bẩm:

- Chắc nó còn nhỏ chưa biết gì.

- Không biết cái gì ạ?

- Con chưa hiểu đâu.

Lúc nửa đêm cô có cảm giác như mẹ vạch quần cô ra xem. Cô nhớ lúc nhỏ, nửa

đêm mẹ cũng từng lấy cái đèn pin soi hậu môn của cô, bởi vì lúc đó cô bị giun kim, mà giun kim thích chui ra khỏi hậu môn để đẻ trứng lúc nửa

đêm, bác sĩ bảo mẹ nửa đêm kiểm tra, nếu nhìn thấy thì giết giun, trị

khỏi bệnh giun kim cho cô.

Nhưng lúc đó mẹ nhìn chỗ đi ị, còn

lần này mẹ nhìn chỗ đi tè. Không cần ai dạy cô cũng tự ngộ ra việc này

hẳn có liên quan đến cuộc nói chuyện trước lúc ngủ, cho nên không dám

động đậy, giả vờ như đang ngủ say.

Mẹ bật đèn pin một lúc rồi tự lẩm bẩm một mình:

- Chắc nó chưa làm gì.

Hôm sau mẹ nói với cô:

- Kim Kim, đừng lo, con trai chỉ nhìn thấy đít con gái thì bụng của con

gái sẽ không to lên được. Nhưng để con trai nhìn thấy đít mình cũng

không hay, chúng sẽ nghĩ đến những điều khác, sau này đừng chơi với Vệ

Quốc nữa. Nó lớn hơn con nhiều, cách nghĩ của nó… rất xấu, e là chơi sẽ

sinh chuyện đấy.

Cô khẩn khoản nài nỉ:

- Mẹ, mẹ đừng nói với bố anh ấy, nếu không bố anh ấy sẽ đánh chết anh ấy mất.

- Mẹ sẽ không nói, các con cũng không nên nói cho ngưởi khác, nếu không

người khác sẽ nói linh tinh. Một đứa con gái bị người khác nói linh tinh sẽ không ngóc đầu lên được đâu.

- Con với anh ấy đã ngoắc tay

rồi, anh ấy sẽ không nói với người khác, con cũng sẽ không nói cho ai

biết. Anh ấy bảo con hỏi mẹ, con mới đám hỏi.

- Nó bảo con hỏi mẹ?

- Vâng, anh ấy nói bụng con sẽ không to lên được, không tin thì đi hỏi mẹ.

Mẹ lại nghĩ ngợi một lát rồi nói:

- Xem ra đứa trẻ này vẫn biết không ít chuyện, con thật không thể chơi với nó, nó… nó người lớn quá… rất nguy hiểm. Ngày hôm sau, Sầm Kim nghe thấy Vệ Quốc gọi cô:

- Kim Kim, Kim Kim, ra đây chơi với anh.

Cô chạy đến cửa sổ phía sau hỏi:

- Anh lại bị nhốt à?

- Tại em đấy, em nói hết chuyện với mẹ em rồi, bố anh đã biết chuyện em suýt chết đuối, nên không cho anh ra ngoài chơi nữa.

- Nhưng mẹ em nói sẽ không nói với bố anh mà.

- Lời của người lớn em cũng tin sao? Họ thích nhất là lừa trẻ con, nói lời mà không giữ lời.

- Anh có bị đánh không?

- Không, mẹ em bảo bố anh không được đánh anh.

- Anh có muốn em thả anh ra không?

- Không thả ra được, bố anh mang chìa khóa đi rồi.

- Vậy làm thế nào?

- Em phải đền anh bằng cách chơi với anh vì em đã hại anh.

Cô đang buồn vì không có người chơi, lập tức trả lời:

- Được, em sẽ chơi với anh.

- Em mang dây chun sang đây nhảy đi, một đầu buộc lên cây, một đầu ngoắc vào tay anh.

Cô quá vui mừng bởi vì có người giúp cô cầm dây chun, như vậy có thể tự

động “lên bài”, cô sẽ không cần nhảy mấy cái lại phải chạy đến chỗ cây

ngoắc dây chun cao lên nữa.

Cô mang dây chun ra, một đầu buộc

vào cây, một đầu đưa Vệ Quốc kéo, anh luồn cánh tay qua chấn song sắt

cửa sổ, cố gắng để thấp, để cô nhảy ở “bài một”. Cô nhảy đến nỗi tóc bay tung lên, mồm ngâm nga hát “mi, mi, la, mi, đô, mi la, mi la, mi la, đô la đô la đô, mi la son mi la, la đô la la đô, la la đô la đô, lên bài”.

Vệ Quốc nghe đến câu “lên một bài” liền đưa dây chun lên cao hơn một chút, còn cô tiếp tục nhảy, từ “bài một” cho đến “bài năm”, tay cậu không thể giơ cao hơn nữa, cô cũng thấy đủ rồi thì lại bắt đầu lại từ đầu.

Sầm Kim nhảy mệt rồi, Vệ Quốc liền bê một cốc nước từ trong nhà ra cho cô uống, rồi nói:

- Kim Kim, em nhảy đẹp thật, ai dạy em đấy?

- Em tự học.

- Em thông minh thế.

- Mọi người đều nói em rất thông minh.

- Em có thích đi học không?

- Thích, sang năm em được đi học rồi. Đi học rồi thì sẽ biết nhiều chữ,

em có thể tự đọc sách, không cần xin mẹ kể chuyện cho nghe nữa. Đợi em

lớn rồi, em sẽ tự mình viết truyện.

- Có cho anh đọc không?

- Có cho anh đọc, không cho bọn chị Hồng đọc, cho bọn nó tức chết đi.

Cô uống nước xong rồi đứng đó kể chuyện cho Vệ Quốc nghe.

Vệ Quốc lắng nghe rất thích thú, rồi cậu thở dài nói:

- Kim Kim, nếu em là em gái anh thì tốt biết bao, không cần phải đứng kể

chuyện ngoài cửa sổ nữa, có thế vào phòng của anh, ngồi trên giường anh, từ