
không đến chỗ cô ấy, cô ấy sẽ… buồn nhiều.
- Nếu anh đến chỗ cô ấy thì em không buồn chút nào ư?
- Em cũng buồn, nhưng em có con, còn cô ấy… chỉ có anh.
Cô đích thân gọi điện cho Lận Phong, hai người nói chuyện với nhau cũng khá hợp, Lận Phong nói:
- Tôi chỉ biết Chỉ Thanh… không nỡ xa hai mẹ con cô, tôi để cho anh ấy
toàn quyền quyết định, dù anh ấy quyết thế nào tôi hoàn toàn có thể hiểu được, từ lâu tôi đã bảo anh ấy đừng lo cho tôi.
Cô nói chuyện của mình với Vệ Quốc cho Lận Phong nghe, Lận Phong có vẻ như lần đầu nghe thấy chuyện này:
- Thế sao? Anh ấy có biết không?
- Biết.
- Nhưng tôi chưa bao giờ nghe anh ấy nói, nếu như vậy thì khác, anh ấy không nên… đứng chặn giữa hai người.
- Cũng không nên đứng chặn giữa hai chúng ta, dù gì…
Lận Phong giải thích:
- Là như vậy, tôi không giục anh ấy qua đây, một là biết anh ấy… rất yêu
cô và con, ngoài ra giờ tôi cũng… chưa thể cho anh ấy một thân phận.
- Chẳng phải cô ấy đã lấy được Thẻ Xanh rồi đó sao? Sao vẫn chưa thể cho anh ấy thân phận.
- Mặc dù tôi đã có Thẻ Xanh, nhưng nếu tôi đứng ra đăng ký cho anh ấy thì phải mất thời gian dài.
- Nếu hai người kết hôn thì cô đăng ký cho anh ấy cũng mất thời gian dài ư?
- Tất nhiên là nói đã kết hôn, còn không kết hôn thì chẳng thể xin cho anh ấy.
- Sao khó như vậy?
- Người có Thẻ Xanh không phải là công dân Mỹ, chỉ khi là công dân chính
thức thì bản thân tôi có thể định cư vĩnh viễn tại Mỹ, nhưng nếu xin
visa cho chồng thì phải đợi, trong thời gian chờ đợi, anh ấy phải ở lại
Mỹ với thân phận hợp pháp, hoặc về Trung Quốc…
- Cần bao lâu?
- Thời gian cụ thể thì lại không ngừng biến động, nhưng nói chung phải đợi mấy năm.
Cô sững ra, không ngờ mọi việc lại hành người ta như vậy, giờ chọn lựa của cô là: Phải đợi mấy năm để li hôn với Chỉ Thanh, hay là để Chỉ Thanh về nước. Cô thẫn thờ hỏi:
- Không… có cách khác sao?
- Anh ấy cũng có thể không cần thân phận, trốn ở lại Mỹ, đợi tôi thành công
dân Mỹ rồi thì hợp thức hoá mọi vấn đề cho, nhưng thế thì rất mạo hiểm,
trong thời gian Chỉ Thanh sống chui ở Mỹ, nếu bị cục di dân phát hiện ra thì anh ấy có thể bị trục xuất về nước, vậy thì càng phiền phức hơn.
Sau khi gọi điện thoại cho Lận Phong xong, cô cũng tìm cơ hội gọi điện cho
Vệ Quốc, kể lại chi tiết sự việc cho anh biết. Anh chẳng cần nghĩ ngợi
nói luôn:
- Vậy em đừng ép anh ta li hôn, anh ta là người có
tính tự ái rất cao, giờ ép anh ta li hôn, anh ta sẽ không cho rằng em
đang giúp anh ta, mà sẽ nghĩ em… muốn giũ bỏ gánh nặng.
- Em không ép anh ta li hôn…
- Không ép thì tốt, đừng để anh ta… nghĩ quẩn.
- Nhưng việc này không phải là chuyện ngày một ngày hai, phải mất mấy năm.
- Mấy năm thì mấy năm, có sao đâu?
- Sao lại không sao? Em muốn nhanh chóng đưa anh sang.
- Em không tin tự anh có thể thi sang được?
- Tất nhiên là tin.
Cô kể lại cuộc nói chuyện với Lận Phong cho Chỉ Thanh biết, anh cười đau khổ nói:
- Có phải bàn với cô ấy xử lý gánh nặng, mà là… món hời, bọn em đang bàn bạc xem… rốt cuộc ai có tư cách để giành được anh đấy…
- Đừng có bẻm mép, giờ cái thân anh như vậy, không phải gánh nặng thì là
cái gì? Nếu trong nước mà xoay sở được thì anh đã về béng rồi.
- Thôi đừng có ngốc nữa, khó khăn lắm mới ra nước ngoài được, lại đòi về làm gì?
- Em yên tâm, chỉ cần em không li hôn thì anh sẽ không về, cứ coi như ở đây rửa bát cả đời anh vẫn sống tiếp được…
- Nhưng hà tất gì anh phải đi rửa bát cả đời chứ? Anh là người có học,
nên học gì đó ở Mỹ, sau đó tìm một công việc nhẹ nhàng lại kiếm được
tiền. Em nghe Lận Phong nói, giờ cô ấy không thể làm visa cho anh, vậy
chúng ta cứ tạm thời không li hôn đi. Nhưng anh nên đến chỗ cô ấy, cô ấy không khỏe, cần có người chăm sóc.
Nói đến sức khỏe của Lận
Phong, Chỉ Thanh liền lộ rõ vẻ ủ ê chán nản, do mấy năm ở Đông Nam Á,
Lận Phong đã phải chịu bao khổ cực, sức khỏe sa sút nghiêm trọng.
Cuối cùng Chỉ Thanh quyết định đến chỗ Lận Phong. Tối hôm trước khi đi, anh
ngồi bên giường Tiểu Kim đang ngủ ngon giấc, khóc rất lâu, Sầm Kim nhìn
cũng thấy xót xa, đành phải kìm nước mắt an ủi anh:
- Đâu có phải lên pháp trường mà cứ như sinh li tử biệt thế? Giao thông ở Mỹ phát triển, lúc nào anh cũng có thể đến thăm nó…
Anh dặn dò cô:
- Nếu Tiểu Kim hỏi thì em cứ nói là bố đi công tác nhé…
Tiểu Kim khá dễ dỗ dành, mỗi lần hỏi tới cô chỉ nói với con gái: Bố đi công
tác rồi, thì con gái lại tiếp tục bận rộn trải nghiệm cuộc sống ở Mỹ.
Nhưng bố nó ở đằng kia thì lại không sễ dỗ như vậy, mỗi lần gọi điện tới đều
mở đầu rất hào hứng, bố hỏi, con đáp, mà con gái cứ nói đến cuộc sống ở
Mỹ thì cứ như mê mẩn. Nhưng đến khi con gái hỏi: “Bố ơi, bố đi công tác
xong chưa? Khi nào bố mới về?” thì đầu dây bên kia lại lặng thing, Tiểu
Kim cầm ống nghe nghe mãi mà vẫn không thấy tiếng bố, liền đưa điện
thoại cho mẹ:
- Bố không nói nữa.
Cô nhận lấy điện thoại rồi tự biên tự diễn:
- Là bố nó hả? Anh bận lắm à? Vậy anh cứ làm việc đi, hai mẹ con phải đi ngủ đây, mấy hôm nữa sẽ gọi điện lại cho anh…
Sau đó nói với con gái:
- Bố sắp phải họp,