80s toys - Atari. I still have
Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324274

Bình chọn: 8.5.00/10/427 lượt.

, chỉ có thể nói là do di truyền.

Có lẽ ước mơ làm nhà

văn đã được viết trong gen nhà họ Sầm, ước mơ đó được truyền từ thế hệ

này sang thế hệ khác, tổ tiên nhà họ Sầm đâu như có mấy người đỗ tú tài, cử nhân gì gì đó, ở thời đại đó, người đỗ tú tài cử nhân đều phải nhờ

vào tài viết văn.

Bố cô được thừa hưởng cái gen làm nhà văn của

nhà họ Sầm, cũng được kế thừa tài năng viết văn của dòng họ, ngòi bút

rất sắc bén, thường xuyên có bài viết đăng trên các báo và tạp chí, thời trẻ đã có tác phẩm đạt giải thưởng, rất có tiếng ở tỉnh D.

Mẹ

của Sầm Kim là một người yêu văn, gọi như bây giờ là “nữ sinh yêu văn

nghệ”. Bố cô với tư cách là nhà văn trẻ đến trường của mẹ cô nói chuyện, nói về những kinh nghiệm sáng tác của mình, nhờ đó mà bố mẹ cô quen

nhau. Một anh nhà văn trẻ đẹp trai, phong độ đứng trên sân khấu nói

chuyện rất đĩnh đạc, vô số các nữ văn sĩ nghe báo cáo ở phía dưới, người nào người nấy đều phân tâm, không biết là bị thuyết phục bởi tài hùng

biện của nhà văn Sầm hay đổ vì phong độ của ông.

Mẹ đã yêu chàng thanh niên trẻ vừa phong độ vừa đẹp trai rất có khiếu ăn nói đó, trở

thành một người hâm mộ kiên định của nhà văn Sầm, theo cách nói bây giờ

thì chính là “Fan cuồng nhiệt” của nhà họ Sầm.

Nhưng nhà văn Sầm có bao nhiêu người hâm mộ như vậy nên việc mẹ cô muốn lọt vào con mắt

của ông thật không dễ dàng gì, mẹ đã rất nỗ lực, nhưng cũng chỉ lọt được vào nhóm fan vòng ngoài của ông, cùng với mấy cô nữ sinh khác mời ông

giảng một khóa văn học.

Nếu không xảy ra phong trào chống phái

hữu chưa từng có trong lịch sử thì có lẽ mãi mãi mẹ sẽ không có cơ hội

lọt vào mắt xanh của nhà văn Sầm.

Nhiều lúc cuộc sống quá chật

vật, khó khăn, Sầm Kim sẽ chửi rủa phong trào đó, nếu không có phong

trào đó, bố mẹ cô sẽ không thể đến với nhau, và cũng sẽ không sinh ra

cô, như vậy cô sẽ không phải chịu đựng tất cả nỗi khổ của nhân gian;

nhưng khi được hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào của cuộc sống, cô lại

sẽ cảm ơn phong trào đó, nếu không có nó thì bố sẽ mãi mãi là nhà văn

của tỉnh, còn mẹ cũng sẽ dạy học ở một trường nào đó trong tỉnh, nhưng

họ sẽ không kết thành vợ chồng và sinh ra cô. Sầm Chi – bố của Sầm Kim nổi danh nhờ cây bút, và cũng xui xẻo vì ngòi

bút. Ông dùng cây bút của mình, viết tên lên bảng vàng “nhà văn trẻ” đạt “giải thưởng nhà văn”, và cũng tự đưa mình vào đống bùn lầy của “phần

tử phái hữu”.

Năm xưa, với tấm lòng đầy nhiệt huyết và sự nông

nổi của tuổi trẻ, chàng trai trẻ Sầm Chi đã hưởng ứng lời kêu gọi của

Đảng, giúp Đảng chỉnh đốn, với cây bút của mình, ông đã viết tiểu

thuyết, sáng tác thơ ca, có mấy bài viết đưa ra ý kiến đối với Đảng. Sầm Chi cứ tưởng rằng nhờ đó Đảng sẽ có sự cải tiến, đâu ngờ… ông.

Phong trào chống phái hữu vừa bắt đầu thì Sầm Chi bị lôi vào, phải đội chiếc

mũ “phần tử phái hữu”, bị đều đến một thành phố E rất nhỏ xa xôi làm

giáo viên của trường Trung học thứ Ba.

Sự xuất hiện của Sầm Chi

được coi như là một thông tin lớn và mới của thành phố E, bởi thành phố E cách tỉnh đến mấy trăm ki lô mét, giao thông bất tiện, ngồi xe ngồi tàu đều mất một hai ngày, cho nên rất ít người từ tỉnh đến. Nay có một

người phái hữu từ trên tỉnh xuống, từng là nhà văn lớn, đã xuất bản

sách, có nhiều bài viết đăng báo, tạp chí, đó hẳn là một sự bất thường.

Nhưng sự xuất hiện của Sầm Chi khiến cho lãnh đạo trường trung học thấy đau

đầu: Để phần tử phái hữu từ tỉnh xuống này dạy môn gì đây?

Sầm Chi tự nguyện nhận dạy môn Ngữ văn, nói đó là nghề tay phải của mình.

Nhưng nhà trường không dám để Sầm Chi dạy Ngữ văn, sợ ông sẽ truyền cho học sinh tư tưởng phái hữu chống Đảng, chống nhân dân.

Vậy thì dạy Lịch sử đi.

Không được, dạy Lịch sử rất dễ mượn cổ bác kim.

Dạy Địa lý thì sao?

Cũng không được, đừng có cổ xúy cho việc quốc dân Đảng chống Đại lục trên giảng đường.

Dạy Âm nhạc?

Càng hỏng bét, công khai truyền bá cho học sinh những âm thanh suy đồi.

Kết quả sau nhiều cuộc thảo luận là Sầm Chi trở thành giáo viên dạy “môn Lao động”.

Môn Lao động của trường học trước đây là do giáo viên chủ nhiệm các lớp đảm nhiệm, có nghĩa là đưa học sinh đi vệ sinh sân trường, đào hố trồng

cây, chăm sóc mấy mẫu vườn cây của trường, lo mấy việc bếp núc cho nhà

ăn của trường. Giờ có Sầm Chi là giáo viên chuyên trách môn Lao động,

giáo viên chủ nhiệm đã được giải phóng, đến lớp nào học môn Lao động thì Sầm Chi lên lớp, đưa học sinh đi lao động, cá nhân cũng được sẽ cải tạo tư tưởng trong việc rèn luyện lao động.

Cách làm này của trường trung học lúc đó không chỉ có mình trường biết mà chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp thành phố E, lãnh đạo trường trung học còn vì thế được nhận bằng khen của cấp trên.

Nhưng thật không may cho Sầm Chi, cả

đời chưa từng lao động chân tay, thực sự là “vai không thể vác, tay

không thể làm”, giờ buộc phải đưa học sinh đi lao động, không chỉ bản

thân phải có thể lực, tay mang tay vác tay đào, mà còn phải duy trì kỷ

luật, ngăn ngừa học sinh gây chuyện đánh nhau, để xảy ra sự cố thương

vong, thật khiến Sầm Chi mỏi mệt.

Sầm Chi với ước m