
gòi bút hay như vậy? Có phải vì lúc đó người gửi bài cho ông quá nhiều nên
đến đọc ông cũng không buồn đọc mà vứt ngay vào sọt rác?
Nếu lúc đó đọc cuốn tiểu thuyết này của Đào Kim Phần thì chắc chắn ông sẽ vô
cùng sửng sốt và lập tức đề nghị biên tập xuất bản cuốn tiểu thuyết này. Nhưng giờ thì việc xuất bản nó là điều không thể, không chỉ vì sự tiến
cử của ông đã không còn đáng một xu, mà còn bởi ông đã sáng mắt ra sau
phong trào chống phái hữu của mình, ông biết rằng tiểu thuyết như vậy
rất có thể sẽ bị coi là sự ám chỉ, sẽ coi tác giả như một phần tử phản
động có mưu đồ lật đổ chính phủ và sẽ bị bắt giam.
Ông không trả lời thư ngay, nhưng trong lòng cũng suy nghĩ liên miên, sau hai ngày ba đêm, ông gửi lại Đào Kim Phần cuốn tiểu thuyết đã được ông “hiệu đính”.
Nửa phần đầu của cuốn tiểu thuyết được giữ nguyên bản, nhưng kết thúc bị
sửa lại, vị hôn thê của chàng thanh niên Đảng tháp Chạp đó không đuổi
theo đến Siberia, mà lại nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ, ở lại Saint
Petersburg sống một cuộc sống êm đềm, lấy đội trưởng đội vệ quốc của Sa
hoàng, và có cuộc sống tốt hơn.
Vài năm sau chàng thanh niên
Đảng tháng Chạp đó đã già yếu, chắc không thể tạo phản nữa, nên được Sa
hoàng ân xá, rời Siberia, anh ta đến Saint Petersburg để tìm người yêu.
Ngày nào anh ta cũng băng qua gió tuyết đi tìm trên các đường phố, cuối
cùng đã gặp lại được vị hôn thê năm xưa. Cô vẫn còn trẻ và xinh đẹp,
đang ngồi trong một chiếc xe ngựa sang trọng, bên cạnh là người chồng
vạm vỡ và đứa con còn non nớt.
Anh đi đến gần cỗ xe ngựa, cô không nhận ra anh, nhưng rất nhân từ cho anh một chút tiền.
Cỗ xe ngựa xa dần trong tiếng chuông leng keng, lớp tuyết bị vó ngựa cào
lên theo cơn gió lạnh buốt thổi tạt vào mắt chàng thanh niên Đảng tháng
Chạp.
Anh ngã xuống nền tuyết, trên môi là một nụ cười hạnh phúc.
Sau khi bức thư được gửi đi, trong thư trả lời Đào Kim Phần viết: “Cảm ơn
sự chỉ bảo của thầy, em đang viết bản thảo thứ hai, sau khi hoàn thành
sẽ gửi thầy, kính mong thầy sửa giùm”.
“Bản thảo thứ hai” này rất lâu sau vẫn chưa được gửi tới.
Mùa hè đến, trường học nghỉ hè, Sầm Chi không phải lên lớp lao động, nhưng
lãnh đạo phân công cho ông nhiệm vụ: phụ trách mấy vườn rau của nhà
trường, nói rằng kỳ nghỉ hè, một số giáo viên không rời trường, vẫn ăn ở nhà ăn nên trường không thể cắt đứt nguồn cung cấp rau xanh.
Đây rõ ràng là công việc phải làm thêm, nhưng Sầm Chi không dám lên tiếng,
ai bảo mình là kẻ phái hữu chứ? Đã đội cái mũ to như vậy thì há không
phải để cho người ta giẫm vài cái, đá vài cái sao?
Vậy là Sầm
Chi biến thành anh nông dân trồng rau, hàng ngày bận rộn giữa mấy mảnh
vườn, xới đất, tưới nước, bón phân, diệt sâu, rất cực nhọc.
Ông
vốn đã quen với sự đau đớn về mặt thể xác, nhưng sự trống vắng về tình
cảm lại càng khiến sự đau khổ tăng thêm gấp bội. Sau khi được nếm mùi vị tình yêu và và sự ngưỡng mộ của Đào Kim Phần, giờ bỗng đột ngột rơi vào cảnh ai ai cũng nhìn với con mắt khinh bỉ, khiến cuộc sống của Sầm Chi
càng không còn ý nghĩa gì. Ông bắt đầu lại đi lang thang khắp nơi, để
xem làm thế nào cắt đứt ý thơ.
Một hôm, khi ông đã chăm bón xong mấy mảnh rau của nhà trường, quấn xắn ống cao, khắp người đầy mùi phân
trở về căn phòng tồi tàn của mình, đang mở khóa cửa thì nghe thấy một
giọng nữ phía sau: “Thầy Sầm, cuối cùng thầy cũng đã về!”
Ông
quay đầu lại nhìn, đó là một cô gái trẻ từ trong bóng râm của một lùm
cây đi ra, khuôn mặt đỏ ửng, tay cầm một chiếc khăn tay không ngừng phe
phẩy.
- Cô là?
- Thầy không nhận ra trò sao?
- Cô là Đào?
- Sao ạ? Không giống như thầy tưởng tượng?
- Trong ấn tượng của tôi, em là một cô bé rất gầy.
- Người không lớn lên sao ạ?
Đào Kim Phần thật sự đã lớn lên nhiều, ngực cô nhấp nhô, eo thon thả, cánh
tay trắng nõn như cọng sen, mặc một chiếc váy hoa nhí, eo thắt một chiếc thắt lưng cùng màu với váy, khiến cho những đường cong trên cơ thể cô
đều được thể hiện một cách rất tinh tế, chân đi đôi giày đen với đôi tất trắng.
Một luồng sinh khí trẻ trung được thổi đến.
Trong đầu nhà văn lớn Sầm Chi lại hiện ra một cụm từ: thắt đáy lưng ong.
Đầu óc ông u mê đi, chỉ có thể nghĩ đến cụm tính từ đó.
Đây cũng là cụm từ mà Sầm Kim buộc phải nghe thấy khi cô được nghe bố kể lại chuyện tình cảm của mình.
Đào Kim Phần “thắt đáy lưng ong” nhìn bộ dạng của ông thầy nhếch nhác đang
choáng váng mất cả phương hướng thì rất vui, tinh nghịch hỏi:
- Có phải sư mẫu đang trốn trong phòng thầy không?
- Không, không, tôi chưa kết hôn, làm gì có sư mẫu nào?
- Chưa kết hôn vẫn có thể có sư mẫu, sư mẫu tương lai.
- Không có, không có, tuyệt đối không có.
- Không có sư mẫu thì may, nếu có thì em không tiện quấy rầy.
- Ờ! Mau vào nhà đi, ngồi đi, tôi vừa tưới phân xong, người bẩn thỉu quá, để tôi ra bể nước rửa ráy chút đã.
- Em cũng đi với thầy.
- Em!
- Em cũng vừa mới đến, cả người cũng đầy mồ hôi, cũng muốn đi rửa ráy chút.
Cái hôm đó, bố mẹ làm gì ở bể nước thì Sầm Kim không biết.
Khi kể cho cô nghe đoạn lịch sử này, bố mẹ đều dừng lại và