
t hơi, cô chờ đến lúc thời cơ không sai biệt lắm mới mở
cửa, vỗ bả vai người đàn ông tây trang một cái, hạ thấp giọng: "Huynh
đệ, còn tốt chứ, Thanks. Trước đây tôi nhìn lầm anh, còn tưởng rằng anh
là không có đầu óc chết đi trung đảng."
Người đàn ông tây trang có loại kích động hộc máu: đây coi là cảm ơn cái gì, cô như vậy làm cho người ta tức giận đấy?
Tiểu Huệ lại nói cảm tạ mấy câu, lúc này mới hướng thang máy đi tới. Người
đàn ông tây trang nhớ ra cái gì đó, vội gọi cô lại: "Lão gia ở hành lang bên kia, không phải thang máy bên kia."
Tiểu Huệ ngoái đầu nhìn
lại cười một tiếng: "Đần à, tôi trực tiếp qua nhất định sẽ bị ông ấy
hoài nghi là từ trong phòng bệnh của Thiên ca đi ra, tôi trước xuống cầu thang, sau đó sẽ từ trên cầu thang lên, như vậy mới không đưa tới hoài
nghi chứ sao."
Người đàn ông tây trang gật đầu một cái, nghe lời
này thật có đạo lý, nhưng là. . . . . . Tuy vậy, ông cụ cũng không biết
cô là từ trong phòng bệnh của Thiên ca đi ra sao? Người đàn ông tây
trang cảm thấy chuyện này thật đúng là khó nói.
Từ cầu thang vất
vả bò lên, Tiểu Huệ ở lối đi nhỏ bên kia tìm một vòng lớn, nơi đó có
bóng dáng ông cụ. Trực giác đầu tiên của cô là bị người đàn ông tây
trang lừa gạt, nhưng không đúng, trước đó đối thoại giữa người đàn ông
tây trang cùng với ông cụ cô cũng nghe được. Chẳng lẽ ông cụ đợi, nóng
vội rời đi?
Nghĩ tới đây, Tiểu Huệ lại hướng phòng bệnh của Thiên ca chạy tới. Qua một gian cửa nửa khép, chợt nghe âm thanh. Tiểu Huệ
vốn đã đi qua bước chân lui trở lại, cô xuyên qua khe hở hướng bên trong nhìn. Đó là một gian phòng trống không, ông cụ ở bên trong đang cầm
điện thoại.
Tiểu Huệ trầm ngâm, nghe mấy chữ "Bệnh viện", "Du
Nhiên", "Sai lầm" . . . . . . Cô còn cẩn thận chút muốn nghe nữa, không
thuận mắt nhìn lão già sẽ quay lại, cô cũng không thể làm gì khác hơn là mau chóng rời đi. Nhưng mà vẫn có chút nghi ngờ, vừa rồi cô hình như
còn nghe được ông cụ đang cùng đầu bên kia điện thoại nói chuyện phiếm
về chuyện phẫu thuật, nghe giọng điệu của ông, hình như tình huống không được tốt. Rốt cuộc là cái gì không tốt đây?
Cô ở khúc quanh lối
đi nhỏ tới tới lui lui, bởi vì trong lòng có chuyện, không phát hiện có
người trên cầu thang, càng không nghĩ tới cô sẽ vừa lúc đụng vào người.
Xoa đầu bị đụng, cô mang một ít tức giận ngẩng đầu, không ngờ thấy được
Trịnh Nhân Xuyên. "Thật là đúng dịp, lại đụng phải anh." Cô thoải mái
chào hỏi.
Trịnh Nhân Xuyên sờ soạng ngực bỗng chốc bị đụng vào,
nhạo báng mà cười một chút: "Tôi đều bị em đụng, dù sao em cũng nên mời
tôi uống ly cà phê chứ?"
Tiểu Huệ mở to hai mắt, tỉ mỉ mà liếc
người đàn ông phía trước một cái: "Mời anh uống cà phê đương nhiên không có vấn đề, nhưng anh nói bị tôi đụng cũng không đúng rồi, cái này gọi
là lực tác dụng hỗ trợ lẫn nhau, hai ta người nào đụng ai còn không rõ
đấy. Dù sao ở đây cũng là bệnh viện, nếu không chúng ta cùng nhau nghiệm thương, ngắm nghía cẩn thận rốt cuộc là lỗi ai lớn hơn?"
Cô gái
này lại không mảy may thối lui, thật là cô gái trong máy bay chiến đấu.
Trịnh Nhân Xuyên cười: "Vậy tôi mời cũng có thể chứ? Đừng nói với tôi là cô cự tuyệt tôi lần thứ hai?"
Trịnh Nhân Xuyên đến gần một bước, Tiểu Huệ cảm thấy cự ly gần một chút, vì vậy lui về phía sau. Anh lại
tiến, đem Tiểu Huệ dồn đến bên tường, chỉ thấy một tay anh chống trên
vách tường, nụ cười rực rỡ. Bộ dáng kia chân tướng là thanh niên lêu
lổng giở trò lưu manh.
Tiểu Huệ nghiêng đầu nở nụ cười: "Tốt bụng nhắc nhở anh một câu, tay chân của tôi không có mắt, anh tốt nhất cách
tôi xa một chút."
Trịnh Nhân Xuyên xem thường, anh nháy mắt, hạ
thấp giọng thân thiết nói: "Đều nói sau khi kết hôn cô gái còn có sức
quyến rũ, quả nhiên là thật."
Một câu nói khiến Tiểu Huệ thiếu
chút nữa hộc máu, Trịnh Nhân Xuyên có phải biến thành một người khác hay không? Trước nhìn thấy mặc dù cũng không nghi ngờ ý tốt, nhưng tối
thiểu không muốn hiện tại ngôn hành cử chỉ cũng âm dương quái khí. Cô
buông lỏng gân cốt một chút, định dùng quả đấm nói chuyện. Chỉ là ——
"Các người đang làm gì?" Âm thanh của một người đàn ông trung niên ở cách đó không xa vang lên. Tiểu Huệ quay đầu nhìn lại, nguy rồi, vậy không phải là Ông cụ Kỷ ư, cũng chính là cha chồng cô!
Khóe miệng Trịnh
Nhân Xuyên còn treo nụ cười, tư thế cũng không thay đổi, nhíu mày: "Ông
cụ Kỷ, tôi vẫn còn nói con dâu ông thú vị đấy."
Tiểu Huệ đẩy một
cái, thế nhưng không đem họ Trịnh thôi động. Cô bắt đầu cắn răng nghiến
lợi, dùng ánh mắt sắc bén nhắm ngay Trịnh Nhân Xuyên, nhỏ giọng hầm hừ:
"Mau buông ra, ban ngày ban mặt đùa giỡn phụ nữ đã lập gia đình à? Cẩn
thận tôi kiện anh tội giở trò lưu manh." Vào lúc này cô thật nóng nảy.
Nguyên bản là cha chồng cô không ủng hộ hôn sự của mình cùng Thiên ca,
hiện tại lại để cho ông nhìn thấy một cảnh tượng mập mờ như vậy, chẳng
phải là càng làm cho ông có lời?
Trịnh Nhân Xuyên buông đôi tay ra, tà tà mà cười: "Được rồi được rồi, chuyện em đáp ứng tôi ngàn vạn lần không được quên."
Bên kia sắc mặt của Ông cụ Kỷ đã càng n