Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323015

Bình chọn: 7.00/10/301 lượt.

ng nhà nhất thời truyền

đến tiếng cô gái thở gấp.

Cả người Tiểu Huệ xụi lơ, cô cắn cắn

môi dưới, sau đó đầu gối cong, chỉ nghe được Thiên ca kêu rên một tiếng, sau đó lăn lộn sang một bên. Anh cố gắng víu vào mép giường mới không

có té xuống, chỉ thấy anh ủy khuất khóc lóc kể lể: "Bà xã, em muốn ông

xã mình đoạn tử tuyệt tôn hả, quá độc ác. . . . . ."

Tiểu Huệ trừng mắt: "Ai cho anh nói không giữ lời."

Thiên ca giả bộ hồ đồ: "Anh nói gì?"

Nhanh chóng đứng dậy, Tiểu Huệ tìm áo lót quần lót trên mặt đất, cô thuận tay đem quần áo Thiên ca ném lên trên giường, hầm hừ: "Anh tốt nhất là nhớ

lại trước lúc em mặc hết quần áo, nếu không, em tùy thời không giữ lời

hứa. Chớ cùng em nói giấy hôn thú hay không kết hôn, em đi trộm hán tử

còn không được ư, cho anh cắm sừng!"

Tiếng kêu rên liên miên bất tuyệt.

Tiểu Huệ đưa lưng về phía Thiên ca nhếch miệng nở nụ cười, bởi vì cô nghe

được âm thanh mặc quần áo sau lưng: Thiên ca rất lâu vẫn là nghe lời,

nếu anh không nghe lời, em cũng có biện pháp trị!

Hai người ra cửa trả phòng, tiểu thư đại sảnh nhìn hai người một cái, cười rực rỡ khác thường: "Hoan nghênh lần sau quang lâm."

Tiểu Huệ nhìn Thiên ca một cái, sắc mặt bỗng chốc tối ba phần. Vừa mới đi ra khỏi nhà nghỉ, cô liền giả bộ nở nụ cười, sau đó chợt níu lấy lỗ tai

Thiên ca, gần hơn: "Tiểu thư vừa rồi rất đẹp chứ?"

Thiên ca cả

kinh trong lòng: không phải đâu, vừa rồi anh cũng không nhìn lâu mấy lần chứ? Thật sự là quần áo tiểu thư kia mặc quá thấp. . . . . . Nhưng mà

anh tuyệt đối không dám nói như vậy với Tiểu Huệ. Mặt anh đứng đắn nói:

"Bà xã, anh chưa bao giờ nói láo, cô ta thật sự là bắt chước bừa so với

em, em vừa đứng ở đó, cô ta cũng chỉ có thể cúi đầu. . . . . ."

Hai người một đường nói một chút nhốn nháo một chút liền đi đến cửa bệnh viện, không khí lập tức thay đổi.

Thiên ca kéo Tiểu Huệ, còn nhếch miệng cười, chỉ là nụ cười có chút khác thường: "Bà xã, qua hôm nay, anh không có tiếc nuối."

Lời này khiến Tiểu Huệ lòng dạ ác độc hung ác ngừng mấy giây, vô duyên vô

cớ luống cuống, cô theo bản năng cầm tay Thiên ca: "CMN, anh nhớ kỹ, em

còn chưa có thỏa mãn, em muốn hàng đêm thị tẩm anh, cho nên anh phải mau dưỡng tốt thân thể, nếu không em tìm người đàn ông khác."

Thiên ca vuốt vuốt đầu của cô, lôi kéo cô đi từng bước một hướng bệnh viện.

Trên vòng dây xanh có một đứa bé đang chạy mang theo cái mũ, đi theo phía

sau là một đôi cha mẹ, bọn họ đang cười, hốc mắt sưng đỏ. Có thể nhìn

thấy đứa trẻ bị thương rậm rạp chằng chịt lỗ kim, bé chỉ 5, 6 tuổi,

nhưng không biết đã nán lại bao lâu trong bệnh viện rồi.

Tiểu Huệ có chút cảm khái, trước lúc vào cửa cô đột nhiên từ phía sau lưng ôm

lấy Thiên ca, dùng mặt cọ xát sau lưng của anh, sau đó nhỏ giọng mắng

một câu: "Kết hôn với anh thì phải phụ trách em, đừng nghĩ làm ông chủ

hất tay, nếu không em lấy hết vốn liếng nhà anh!"

Thiên ca không dám động, chỉ có thể cảm khái: nha đầu này thật bá đạo.

Tiễn Thiên ca vào phòng bệnh, y tá đã sớm nhanh chóng dậm chân rồi, vội vàng an bài đưa anh đi làm CT. Giám đốc, y tá trưởng ở một bên vẫn còn trách mắng này y tá nhỏ, nhân tiện cũng không cho Tiểu Huệ sắc mặt tốt nhìn,

dù sao với tình hình hiện tại của bệnh nhân, cô còn mang theo bệnh nhân

đi ra ngoài, vậy đơn giản chính là hồ đồ.

Chỉ tiếc cô còn chưa

nói xong, lại có một y tá nhỏ đã chạy tới, thở hồng hộc nhìn chằm chằm

Tiểu Huệ hỏi: "Ngài là người thân bệnh đúng không, bác sỹ bảo ngài chạy

nhanh qua một chuyến."

Tiểu Huệ kinh hãi, cô hỏi y tá rốt cuộc

xảy ra chuyện gì, đáng tiếc y tá kia vẫn nói không rõ, nhưng vẻ mặt hốt

hoảng khiến trong lòng Tiểu Huệ càng thêm hoang mang.

Bệnh viện

rẽ bảy quẹo tám lối đi nhỏ, họ chỉ dùng không tới một phút đã đi xong.

Đứng ở cửa phòng làm việc của bác sỹ chủ nhiệm, Tiểu Huệ chợt dừng bước

chân.

Cửa phòng làm việc mở ra, mà bên trong trừ bác sỹ ra, còn

có một người khác, một chống một cây quải trượng đầu rồng, đầu rồng làm

bằng vàng ròng, nhìn một cái cũng biết giá trị xa xỉ. Người kia chậm rãi xoay đầu lại, hòa ái cười một tiếng: "Tôi đoán vợ chưa cưới của tiểu tử thúi kia chính là cháu."

Vào lúc này nhìn thấy ông cụ Kỷ, Tiểu

Huệ có chút cười lúng túng, lúc ấy cô nói chuyện cùng với ông cụ còn mở

miệng phủ nhận, nói là mình và Kỷ Thiên Hàng không có quan hệ, nhưng bây giờ lại tự xưng là vị hôn thê. Dĩ nhiên ông cụ Kỷ càng không biết, cô

đã cùng Thiên ca len lén lĩnh chứng.

Bác sỹ thấy thế, cũng cười

cười: "Giang tiểu thư, vừa đúng cô đã đến rồi. Ông cụ Kỷ đã an bài cho

Kỷ thiếu gia chuyển viện rồi, chính là bệnh viện u H thị, nơi đó có

nhiều bác sỹ uy tín, tỷ lệ Kỷ thiếu gia chữa khỏi cũng sẽ gia tăng không ít."

Nghe tin tức như thế, Tiểu Huệ như giật mình tỉnh lại, cô

biết Thiên ca không thích nhất là ông cụ tự tiện an bài cuộc đời của

anh, anh sẽ tiếp nhận sao? Nếu anh không chịu tiếp nhận trị liệu, cố

gắng trước đó không phải đều là uổng phí sao? Haizz, ông cụ cũng quá sốt ruột, ít nhất phải thương lượng với Thiên ca một chút chứ. Cũng không

thể bởi vì hai cha con tranh