Old school Swatch Watches
Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323155

Bình chọn: 7.5.00/10/315 lượt.

đấu mà làm trễ trị liệu.

Tiểu Huệ

đắn đo hạ giọng nói: "Bác à, để cho cháu nói với Thiên Hàng một chút đi, cháu cũng cần chút thời gian, cháu tin anh ấy sẽ đáp ứng , bởi vì. . . . . ."

"Không cần." Ông cụ khoát tay, nụ cười vẫn như cũ, "Tiểu

Huệ, chuyện tình của tiểu tử thúi kia cháu cũng không cần quản, ta sẽ an bài."

Tiểu Huệ cau mày: "Bác à, lời này của ngài là có ý gì?"

Vẻ mặt ông cụ không thay đổi: "Tiểu Huệ, ta nghĩ cháu vẫn là về trong nhà

một chuyến đi xem một chút, tình huống gần đây của ba cháu giống như

không được tốt đấy. Về phần bên này, không có quan hệ gì với cháu rồi.

Vị hôn thê cái gì cũng không cần nhắc lại, cháu cách yêu cầu của ta với

con dâu vốn không xa lắm, chỉ tiếc hiện tại. . . . . . Nếu cháu có thể

giải quyết chuyện trong nhà, có lẽ ta có thể suy nghĩ một chút."

Ở trước mặt bác sỹ chủ nhiệm cùng quản gia, ông cụ thế nhưng có thể nói

ra lời như vậy, thật sự là khiến Tiểu Huệ khiếp sợ, lúc trước không phải ông ấy còn nói muốn mình khuyên Thiên ca kiềm chế trái tim, còn nói nếu như hai bọn họ có thể định xuống cũng là một chuyện tốt môn đăng hộ

đối? Tiểu Huệ nhất thời nổi đóa, lời như thế mà một lớn tuổi có thể nói

ra được hả?

Cô tiến lên một bước, ánh mắt lẫm liệt: "Bác à, không biết bác chỉ nhà cháu là chuyện gì, Giang tổng, ông ấy thì thế nào?"

Ông cụ Kỷ mỉm cười: "Chẳng lẽ cháu i không biết công ty Giang thị sắp phá sản sao?"

Tiểu Huệ vừa nắm lấy quả đấm liền buông ra, trong lòng chuyển qua vô số ý

niệm: Giang tổng phá sản liên quan gì tới chái, từ lúc ông ấy và mẹ cháu không có quan hệ thì đã cắt đứt. . . . . . Chỉ là còn có một âm thanh

khác nhắc nhở cô, có phải nên hiểu rõ tình huống là như thế nào hay

không, có lẽ cô nên hung hăng quăng cho ông ấy một câu: Giang tổng, thấy được chưa, kết quả của việc cùng mẹ tôi ly hôn chính là như vậy, đây

chính là báo ứng!

Tiểu Huệ ngẩng đầu lên, trước mặt ông cụ Kỷ

thật đúng là thực tế, lúc trước Giang thị không có vấn đề, ông ấy ngược

lại nhiệt tình tác hợp cô cùng Thiên ca, hiện tại Giang thị có vấn đề,

ông ấy liền không kịp chờ đợi phủ nhận. . . . . . Quả thật là lão hồ ly, khôn khéo! Đáng tiếc ——

Tự tin trong mắt Tiểu Huệ dài vạn

trượng: "Giang thị rốt cuộc thế nào, trước gác lại không đề cập tới, chỉ là, theo đạo lý mà nói, hiện tại cháu phải gọi ngài một tiếng. . . . . . Cha!" Cô lấy tấm giấy hôn thú màu đỏ ra, cười cực kỳ rực rỡ, "Rất xin

lỗi việc giấu ngài lĩnh chứng, nhưng mà bây giờ thông báo cho ngài cũng

kịp. Nếu như ngài muốn cầm đồ gì tới ngăn cản, cháu có thể rất rõ ràng

nói cho ngài biết, thật xin lỗi, cháu cùng Thiên Hàng đều không ăn bộ

này. Thiên Hàng không coi trọng chút tài sản gì của nhà họ Kỷ, cháu cũng không phải là Giang tiểu thư gì đó!"

Nói xong cô hả giận xoay

người đi, cô coi như là hiểu tại sao Thiên ca tức lão già như vậy, không phải là bởi vì lão già quản quá nhiều, mà bởi vì tư tưởng của ông ấy

còn dừng lại ở thời phong kiến chục năm, ông ấy sử dụng bộ dạng Hoàng đế diễn xuất muốn người chung quanh nghe lời ông ấy. Nói ông ấy thực tế

vẫn là nhẹ, ông ấy chính là muốn quyền lực, chính là ích kỷ!

Tiểu Huệ vẫn còn tức giận, có người ngăn lại cô ở cửa, người đàn ông tây

trang đó đã từng xuất hiện dưới lầu nhà cô. Người đàn ông tây trang

hướng cô gật đầu một cái: "Giang tiểu thư, hiện tại ngài vẫn không thể

đi."

"Làm gì, anh còn muốn bắt cóc tôi sao?" Tiểu Huệ nổi giận,

cô giơ tay lên đẩy người đàn ông tây trang trước mặt ra. Chỉ là quả đấm

của cô rơi vào trên người anh ta giống như nện vào tường vậy, không đem

người đập cách ra chính cô lui về phía sau một bước dài trước.

Ông cụ Kỷ ở phía sau cười nhạt một chút: "Hiện tại tôi đang làm thủ tục

chuyển viện cho Thiên Hàng, nếu cháu muốn nhìn nó, ta hoan nghênh, về

phần giấy hôn thú của hai đứa, trước lúc không có sự đồng ý của ta đều

vô hiệu. Cháu nên tin tưởng ta có năng lực này. . . . . ." Nói xong ông

cụ Kỷ nắm quải trượng đầu rồng từng bước từng bước đi xa, ông ấy rõ ràng đi rất ổn, rõ ràng không cần gậy, lại cứ càng muốn cầm vật này vẽ rắn

thêm chân, thật là một lão già hư vinh.

Người đàn ông tây trang

được lão già ra lệnh, cho nên liều mạng nhìn Tiểu Huệ, không để cho cô

gọi điện thoại, không để cho cô kêu người, không để cho cô đi phòng bệnh của Thiên ca. . . . . .

Tiểu Huệ bị cản phải nổi giận, cô một

cước giẫm lên giày da của người đàn ông tây trang, hung hăng, cũng có

thể nghe được tiếng xương cùng tiếng gót giày va chạm. Khóe miệng người

đàn ông tây trang co quắp, sau đó nhẹo miệng, chậm rãi nói: "Ặc, khi đến lúc, Giang tiểu thư, khổ cực ngài, ngài hiện tại tự do." Nói qua anh ta khập khiễng đi xa, anh ta có chút ưu thương: nếu không phải là ông cụ

nói chỉ cho ngăn không cho phép đả thương người, tôi đâu phải chịu những khổ cực này? Ngực cũng đau, cánh tay cũng đau, phía trên còn bị bấm máu ứ đọng, trên đùi cũng đau, nơi đó bị đạp vài chân, thống khổ nhất là

móng chân. . . . . . Không biết rạn nứt không . . . . . .

Đáng

tiếc anh ta còn chưa có oán xong, Tiểu Huệ lại đuổi theo. Cô nhìn anh ta chằm