
ây, Tiểu Tiết
kinh hãi. Cô nhìn Tiểu Huệ giống như bay chạy vào phòng bệnh của Thiên
ca, đứng ở cửa phòng cô chậm chạp không nâng nổi bước chân, cô nghĩ bây
giờ mình lập tức liên lạc với thầy hướng dẫn một chút, đúng, lập tức!
Lập tức!
Thiên ca đã tỉnh lại rồi, nhìn anh một thân quần áo bệnh nhân cau mày không dứt, cười khổ liếc mắt nhìn Tiểu Huệ vừa mới vào
cửa: "Anh có thể đổi một bộ quần áo hay không, bộ quần áo trắng này thật sự là quá khó nhìn."
Tiểu Huệ gắt gao nhìn chằm chằm anh, hận không thể đâm mấy chữ trên mặt hắn: bệnh thần kinh! Không có tiền đồ! Đầu óc có vấn đề!
Thiên ca cố gắng quăng một cái tóc: "Được rồi, ca biết dù là mặc quần áo này, ca còn đẹp trai đến mức người gặp người thích xe thấy xe bể bánh . . . . . . Chỉ là Tiểu Huệ, em có thể nói cho anh biết không, tại sao bên
trên má bên trái của anh bị đau?"
Tiểu Huệ chẹn họng, đầy bụng
không sảng khoái, hiện tại thật muốn xé rách cái miệng không đứng đắn
kia. Nhất là nghĩ đến lời vừa rồi của bác sỹ, cô liền giận dễ sợ: "Kỷ
Thiên Hàng, anh nghe đây, bắt đầu từ hôm nay anh tốt nhất sống ở bệnh
viện cho em, một ngày không có khôi phục một ngày cũng đừng nghĩ đi ra
ngoài!"
Hai mắt Thiên ca trợn tròn: "Như vậy sao được, ca còn có
rất nhiều việc cần hoàn thành, sống ở trong bệnh viện làm gì? Hơn nữa,
thân thể ca rất cường tráng." Anh thử biểu diễn bắp thịt trên cánh tay
mình, đáng tiếc bắp thịt còn chưa hiện ra, trên người đã nhào tới một
người.
Đương nhiên là Tiểu Huệ làm. Cô nhào tới, ấn chặt tay
Thiên ca, dám đem anh nhét vào trong chăn. Đồng thời từ trên cao nhìn
xuống Thiên ca, gằn từng chữ nói: "Không cho phép xuống giường, không
cho phép dùng sức, không được nói chuyện, không cho phép. . . . . ."
Thiên ca nghe thấy liền nở nụ cười: "Mỗi ngày em hiến hương mười lần, cái gì anh cũng không hề làm, chờ chết ở chỗ này."
Tiểu Huệ không nói, cô vừa cứ ngồi trầm mặc nhìn Thiên ca, nói không ra lời, cô không nghĩ ra: tại sao Thiên ca có thể nhẹ nhàng nói ra hai chữ “chờ chết” này như vậy. Anh nghĩ cái gì, rốt cuộc anh muốn như thế nào đây!
Bất luận kẻ nào chớ nói chết với cô, ít nhất không phải hiện tại, nhất
là yêu nghiệt giống như Thiên ca, muốn sống trường trường cửu cửu, lâu
đến mức mười tám đứa bé cũng vây bên người anh để cho anh lo âu!
Mặc dù một mực nói giỡn, nhưng thấy Tiểu Huệ đột nhiên trầm mặc, Thiên ca
ngược lại lại luống cuống, anh chỉ lo lắng bộ dáng này của Tiểu Huệ, nha đầu này xem ra rất hung thần ác sát, thật ra thì đặc biệt nhát gan,
nhất là khi người thân cận gặp chuyện không may, nha đầu này, chính là
nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, mềm yếu. Cho nên anh làm
sao dám một mình nằm ở trên giường bệnh nước Mĩ đây? Ngộ nhỡ, anh cũng
giống như mẹ. Vậy thì thật là chết không nhắm mắt.
Nghĩ tới đây,
Thiên ca ho một tiếng, cười: "Ha ha, em yên tâm, loại trai đẹp giống như ca nhất định có thể gieo hại ngàn năm không ngã. Lại nói, anh còn muốn
cưới em làm vợ, để cho em sinh cho ca ca một đống lớn đứa nhỏ, anh đã
nói với em, em đừng nghĩ trốn nợ nhé."
Cái bộ dạng vô lại kia,
Tiểu Huệ nhìn thật là vừa tức vừa giận lại không có nói, cô nín một bụng lời nói, cuối cùng chỉ có thể rút ngắn thành một tiếng khuyên can: "Làm giải phẫu đi, cắt vật kia."
Thiên ca xem thường, câu tay của cô không có nghiêm chỉnh.
Tiểu Huệ đẩy tay của anh ra, nắm lỗ tai anh, dùng sức nhéo một cái: "Anh có nghe hay không! Em không đùa giỡn với anh."
Thiên ca gào khóc kêu lên, ngoài cửa có y tá ngang qua, hình như là muốn vào
xem một chút, kết quả Tiểu Huệ một bước chạy tới đóng cửa lại. Rất có
giá thế nghiêm hình bức cung. Mặc cho người nào ở cửa ra vào gõ cửa, cô
đều không để ý tới.
Thiên ca vẫn còn tiếp tục lắm mồm: "Bọn họ muốn động dao ở trên người anh đấy, chuyện này anh không cho làm, rất đau."
Đầu Tiểu Huệ cũng sắp muốn bể ra rồi, đầu óc người đàn ông này không rõ
ràng lắm, rốt cuộc cái gì là quan trọng nhất, chẳng lẽ anh còn không
phân rõ sao? Cô phát hiện chính mình vô cùng phát hỏa, cô tự nhận mình
không phải lại dễ dàng tức giận người, đáng tiếc tên ngu ngốc trước mặt
này vẫn khiêu chiến sự chịu đựng của cô. Cô chợt kéo cái ghế qua, liền
đoan đoan chánh chánh ngồi ở trước mặt Thiên ca: "Anh tin hay không, chỉ cần một ngày anh làm giải phẩu, em liền có thể tránh anh một ngày. Anh
cũng đừng kêu em là bà xã, hai ta không quan hệ. Rõ ràng sao? Không sao! Không hề có một chút quan hệ! Tôi - Giang Tiểu Huệ không có người đàn
ông bả vai nhũn như con chi chi, nói ra tôi còn sợ người ta chê cười."
Trong phòng bệnh trống rỗng chỉ có âm thanh của cô vọng về, ngay cả y tá
ngoài cửa thăm người đều kinh hãi, cô gái này giống như không phải cường hãn một chút xíu.
Thiên ca nửa nằm ở trên giường bệnh, chợt nở
nụ cười: "Nha đầu, nói gì cũng đừng mang chuyện này ra nói giỡn. Lần này ca ca trở về nước việc cần thiết nhất chính là cưới em về nhà làm vợ.
Lão già nói anh không có tiền đồ, không sai, ca ca chính là không có
tiền đồ. Đời này tiền tài không lo, công việc không làm việc, phấn đấu
hay không p