
tự do hơn."
Nhấp
một ngụm cà phê, Trịnh Nhân Xuyên chậm rãi đọc hai chữ "độc thân", sau
đó khóe miệng lướt qua một đường cong ý vị sâu xa, tương tự với tự nhủ
nói: "Hoá ra là như vậy." Khó trách Kỷ Thiên Hàng không lo lắng như vậy.
Tiểu Huệ không biết nét mặt kia của người đàn ông đối diện là có ý gì, chẳng qua là cảm thấy anh ta là người đàn ông rất từng trải, anh ta phải ba
bốn mươi tuổi đi, nghe nói sự nghiệp thành công, thân thể cũng không có
bệnh tật, hơn nữa ngoại hình đoan chính, cũng không có thiếu sót gì.
Theo lẽ thường mà nói, người đàn ông như vậy phải là hàng dễ bán. Tiểu
Huệ tệ hại hứng thú mà nghĩ: người đàn ông này nhất định là có chút vấn
đề, không phải phương diện kia không được chính là trong lòng không bình thường.
Ở trên thương trường học xong tùy mặt gửi người nên
Trịnh tiên sinh một mực quan sát cô gái đối diện, suy tính xem cô có phù hợp điều kiện của mình hay không, dĩ nhiên ở thời điểm cân nhắc vô ý
quan sát được loại vẻ mặt cười trộm của cô, anh có chút đoán được cô
đang cười cái gì. Được rồi, xem ra anh rất cần thiết giới thiệu cặn kẽ
về mình.
Ngay tại lúc anh ta muốn mở miệng nói gì, Tiểu Huệ đột
nhiên đứng lên, sắc mặt nhất thời đen xuống. Xem bộ dáng này là gặp phải người phiền toái gì, trong đầu Trịnh Nhân Xuyên hiện lên ba chữ Kỷ
Thiên Hàng. Mà khi anh ta quay đầu lại lại phát hiện người đàn ông mặc
chính trang thẳng tắp, đeo kính đen.
Tiểu Huệ vội vàng thu thập xong đồ, lên tiếng chào liền rời đi.
Trịnh Nhân Xuyên đã hỏi cô có cần cùng đi hay không, cô buông lỏng mà cười
một chút: "Không cần, đó là bạn của tôi." Chỉ là Trịnh Nhân Xuyên chú ý
tới nét mặt cô có chút khẩn trương, đây cũng không phải là hai chữ “bạn
bè” là có thể giải thích được.
Anh ta ngồi tại chỗ tiếp tục uống
cà phê, nghĩ tới mình không phải nên đi anh hùng cứu mỹ nhân sao, chỉ là nghĩ thì nghĩ, anh ta không hành động. Dù sao đây chỉ là người chưa
từng thấy qua mặt mấy lần, hơn nữa cũng không phải cô gái vô cùng phù
hợp với điều kiện của anh ta.
. . . . . .
Tiểu Huệ giả cười chào hỏi: "Hi, người đàn ông tây trang, lại gặp mặt, thật đúng lúc nhé."
Người đàn ông tây trang không nhịn được khóe miệng co quắp một chút, mặc dù
nghề nghiệp của anh là hộ vệ, nhưng cũng không bày tỏ anh không có thất
tình lục dục, anh vẫn còn nhớ thù đấy. Cho nên anh hướng về phía Tiểu
Huệ, mặt không cười: "Ông cụ muốn gặp cô, cho cô hai lựa chọn, một mình
đi theo tôi, một cái khác, bị tôi đánh ngất xỉu khiêng đi."
Tiểu Huệ vỗ trán: "Tôi chọn loại thứ ba."
"Tốt! Loại thứ ba, tôi mang theo anh đi." Người đàn ông tây trang lộ ra hàm răng, khó được một lần hài hước.
Đừng tưởng rằng hộ vệ hiện đại đều là thùng cơm, bọn họ cũng là theo hiện
đại hóa phát triển mà phát triển, vì vậy dưới bề ngoài ngay thẳng có một khỏa vô cùng linh hoạt.
. . . . . .
Khi Thiên ca chạy tới quán cà phê, không thấy Tiểu Huệ lại thấy được Trịnh Nhân Xuyên.
Khi đó Trịnh Nhân Xuyên đang định rời đi, ở tại cửa ra vào bị Kỷ Thiên Hàng ngăn lại, hai người lại một lần nữa thân thiết nói chuyện với nhau.
Thiên ca liếc mắt nhìn ly cà phê trên bàn còn chưa dọn đi liền hiểu rõ, vừa
nãy nhất định là có một người khác ngồi đối diện họ Trịnh, hơn nữa có
thể là Tiểu Huệ. Anh nhếch miệng cười: "Tôi theo bạn gái hẹn gặp mặt tại nơi này, anh gặp qua cô ấy sao?"
Trịnh Nhân Xuyên cười: "Bạn gái?"
Thiên ca xem ra, loại cười này vô cùng có hiệu quả khinh bỉ, là một người đàn ông đối với mình xích lỏa - trắng trợn cười nhạo: "Anh đối với lời nói
của tôi có chất vấn? Haizz, thật nên để cho anh nhìn lúc hai chúng tôi
hôn môi sao. Chỉ là rất xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian như vậy để lãnh phí với anh, tôi chỉ muốn hỏi anh, cô ấy đi nơi nào rồi hả?"
Trịnh Nhân Xuyên tiếp tục cười: "Kỷ thiếu gia, gấp cái gì."
Nghe nói như thế, Thiên ca hơi chấn động, cái từ thiếu gia này từ trong
miệng người đàn ông đối diện nói ra thế nào nghe quái dị như vậy, loại
quái dị để cho trong lòng anh cố hồi chuông báo vang lớn: "Đừng gọi tôi
như vậy, để cho tôi có loại cảm giác chiếm tiện nghi của anh." Thiên ca
vẫn còn giơ lên nụ cười xấu xa kinh điển của anh, giống như Đại Nam Hài
có trò đùa quái đản.
Trịnh Nhân Xuyên vì thế mà cười càng nổi
bật: "Lần trước nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy anh nhìn quen mắt rồi,
hôm nay tử tế thế này vừa nhìn mới xác nhận, đây không phải là vị thiếu
gia Kỉ gia sao? Tha thứ cho trí nhớ của tôi không được tốt, thiếu chút
nữa quên ở trong đại thọ ông cụ Kỷ 60 đã gặp qua anh."
Thiên ca
làm sao sẽ không nhớ rõ đại thọ 60 của ông cụ chứ, làm một lễ có thể nói là long trọng, mời mấy trăm người gọi là nhân sĩ thượng lưu, ngay cả
anh cũng bị buộc phải mặc lễ phục, cùng lão già chúc thọ, làm ra một bộ
dạng phụ từ tử hiếu. Điều kiện trao đổi chính là, miệng vàng của lão già đồng ý, kéo dài một vòng xuất ngoại. Nếu lão già biết trong bảy ngày
này anh đã làm gì, đoán chừng giận đến hai mắt trắng bệch ngay thôi.
Thiên ca thu hồi suy nghĩ, đói diện với người đàn ông trước mặt có nhiều hơn mấy phần đề phòng: "Nhờ phúc c