Snack's 1967
Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323861

Bình chọn: 10.00/10/386 lượt.

ột chút ở trên mặt Thiên ca: "Nói đi, kiếm thế nào? Hay là nói anh muốn cho tôi đến một lần?"

Tay Thiên ca run một cái, chịu đựng ngực nặng nề, thô thanh mở miệng: "Em

cũng biết, bây giờ anh nửa xu cũng không có, cho nên nghiền ép anh cũng

vô dụng."

Tiểu Huệ ngăn trở tay muốn bóp chết anh, Thiên ca gấp

gáp giải thích: "Chỉ là lão già có tiền, ông ấy có thể cho rất nhiều rất nhiều tiền tìm người đến dẫn anh trở về, nhất định là nhiều tiền không

chỗ tiêu rồi."

Tiểu Huệ nhíu mày: "Sau đó anh tính toán nói cho

tôi biết mật mã két sắt nhà anh, sau đó để cho tôi mang theo một đám

người đi vơ vét sao?"

Thiên ca buồn cười, nhưng bị một mông đẹp

đè ép, anh cười không nổi: "Không, tôi nói, em có thể thông qua thủ đoạn hợp lý để cho ông ấy cam tâm tình nguyện móc tiền ra."

Thiên ca

thật vất vả được buông ra, sau đó cho Tiểu Huệ một địa phương, hai người ngồi nói. Chủ đề nói chuyện là làm như thế nào từ trong tay Kỷ lão gia

kiếm tiền.

Thiên ca thuận thế dùng chút sức: "Lão già đã biết anh ở bên trong nhà em, cho nên ông ấy nhất định sẽ tới tìm em gây phiền

toái, muốn em giao anh ra, nếu như em đơn giản thuận theo, dựa vào khí

chất gian thương keo kiệt của ông ấy, nhất định là sẽ không cho em tiền. Cho nên, em soạn thảo một chút, để cho ông ấy hiểu lầm tưởng anh có lý

do gì không thể rời phòng ốc."

Tiểu Huệ nhìn mặt mày anh hớn hở

nói hăng say, chợt có loại kích động buồn cười: tôi cũng là bệnh thần

kinh, thế nhưng lại ngồi ở chỗ này nghe anh nói những lời không đáng tin cậy như vậy.

Đang suy nghĩ, chợt Thiên ca nói một câu, Tiểu Huệ

bị hung hăng động đất chấn động, cho tới nửa ngày không nghĩ ra nên dùng từ gì để mắng anh. Thật ra thì cô thật muốn nói một câu: Kỷ đại gia,

đừng đùa, cô nương tôi không phải người anh có thể đùa giỡn. Chỉ là trời mới biết tại sao, cô thế nhưng không nói gì, đứng dậy bước đi.

Thiên ca ở phía sau hầm hừ: "Anh nói thật, em. . . . . . Không phải rất thiếu tiền sao?"

Nghe nói như thế, Tiểu Huệ thu lại bước chân, từ từ xoay người lại, ngoài miệng treo một tia cười uy hiếp: "Anh biết cái gì?"

Tâm Thiên ca hơi hồi hộp một chút, thầm nghĩ hỏng rồi: tính khí của tiểu

nha đầu là quật cường nhất, cô không thích người khác tham gia chuyện

của mình, nhất là chuyện nhà. Khóe miệng anh giật giật, làm ra dáng vẻ

chẳng sao: "Chẳng lẽ em phủ nhận dành toàn bộ tiền đồ cưới?"

Mặt

Tiểu Huệ căng thẳng chợt buông lỏng ra, cô cười tự giễu: "Anh lại biết." Cô nhún vai một cái, nghĩ mình tại sao sẽ cho rằng anh biết chút gì

rồi, loại giống như anh chỉ biết là Phong Hoa Tuyết Nguyệt - cậu ấm làm

chuyện đều không tiếp đất, nhưng cố tình. . . . . . Tiểu Huệ lại nhìn

anh một cái, trong mắt hơi khinh bỉ: loại người đàn ông này tuyệt đối

không thể gả. Mà thời điểm ở trong đầu thành hình ý nghĩ này, cô lại bị

chính mình giật mình: tôi nhổ vào, cái gì có lấy chồng hay không.

Thiên ca nghiên cứu một lát, không thể thấu đạo thái độ hiện giờ của Tiểu Huệ là có ý gì, anh chỉ có thể lần nữa nhắc tới đề nghị: "Nếu không thì em

suy tính một chút, nếu như em đồng ý, anh bảo đảm lão già sẽ liên tục

không ngừng đưa tiền cho em. Em nghĩ xem, không công kiếm túc đồ cưới,

lại không cần phí quá nhiều sức lực, sao lại không làm đây?"

Tiểu Huệ đang do dự, cô đang do dự vào lúc này nên tát cho anh một cái còn

hay nhổ nước bọt lên mặt anh, cũng chỉ con nhà giàu như anh mới có thể

muốn ra ngoài chơi trò chơi lừa bịp. Cười lạnh, cô quyết định không

nhìn, quả thật cô rất muốn kiếm tiền, nhưng không có nghĩa là vì tiền

làm bất kỳ chuyện điên rồ gì, hơn nữa đối tượng còn là Kỷ Thiên Hàng!

Đột nhiên một đạo cường quang lăng lăng đâm vào trong đôi mắt của Tiểu Huệ, cô theo bản năng lấy tay ngăn trở, tay bên kia rũ xuống lại bị người

khác kéo chặt. . . . . . Giữa ánh sáng mạnh,

Tiểu Huệ đến chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt sáng như ban ngày. Sau

đó trước mặt đột nhiên tối sầm, cái mặt phóng đại vô hạn ngăn trở tất cả thị giác của cô, chỉ có thể cảm thấy trên môi lạnh trơn, hai phiến môi

mềm mại dán lên . . . . . .!

Cô đột nhiên mở mắt, từ từ cố định

tiêu cự mà hướng một đôi con ngươi màu đậm nhìn, giống như có loại lực

hút đáng chết kéo hướng nhìn của cô càng sâu hơn. Cô không dám nháy mắt, mà con ngươi cứ như vậy không hề chớp mắt từ từ mơ hồ.

Trong mắt Thiên ca có ánh sáng nhạt, đôi tay ôm sát phần eo của cô, thẳng hướng

trước ngực mình đưa vào. Đồng thời le lưỡi, cạy ra hàm răng phòng thủ

không nghiêm, khiêu khích bình thường vòng quanh đầu lưỡi của cô đảo

quanh, lượn quanh ra từng đạo đường vòng cung, tơ bạc trong miệng dính

dấp lẫn nhau . . . . . . Miệng của bọn họ ấy chính là ướt, ướt đến mức

làm cho người ta cầm giữ không được.

Nhân viên quản lý nơi xa

chiếu đèn pin cầm tay, mắng: "Người tuổi trẻ kia, bây giờ là buổi tối

khuya đi về nhà hôn không được sao? Haizz. . . . . ."

Cuối cùng là một tiếng thở dài cả kinh, Tiểu Huệ cuống quít nhặt lý trí lên.

Cô thô lỗ đẩy Kỷ Thiên Hàng ra: "Anh điên một mình đi?"

Khóe miệng Thiên ca còn lưu lại một chút tơ bạc của người khác, anh