
on, bàn sơn son,
hòm sơn son……
Mua thêm dưới chân núi gần một trăm mẫu ruộng tốt, mấy cửa hiệu, Chỉ
Nhược biết, những thứ quần áo trang sức, vàng bạc đồ tế nhuyễn xếp đủ
hai mươi thùng, còn những đồ khác nữa, đặt mua những thứ này có lẽ để
tiêu hết chỗ gọi là tiền sính lễ. Càng khiến Chỉ Nhược khó hiểu là, ở cổ đại, trong những đồ sính lễ thì giường cưới là quan trọng nhất, thậm
chí cái giường tốt còn quý hơn cả một ngôi nhà.
Cho đến khi chiếc giường khắc hoa được đưa đến, Chỉ Nhược mới hiểu,
nguyên chỉ là một cái giường thôi, thế nhưng lại có thể so với cả một
gian phòng nhỏ, chẳng những có thể mở rộng, phía trước còn có tấm gỗ để
nha hoàn trực đêm nghỉ tạm, hai bên còn có thể thắp nến. Phía dưới bên
trái có giá đỡ làm hình gốc cây đỡ lấy ngăn tủ hai cánh đựng quần áo,
bên trên nữa là một bàn trang điểm nhỏ, trên bàn có bình hoa, bộ đồ trà, đồ dùng linh tinh, bên phải có bồn cầu (cái này ta hem rõ là thế nào nha), bên ngoài khắc hoa, chim thú, dây leo… vây quanh, thật sự vô cùng tinh
xảo đẹp mắt, lại có nhiều công năng, có thể nói là đầy đủ không gian cho cuộc sống hàng ngày rồi, khó trách trong Kim Bình Mai, một chương viết
về giường cưới lại trịnh trọng kỹ càng như vậy, thì ra người ở nhà gia
thế, có một chiếc giường như vậy cũng không đơn giản.
Cứ như vậy, bận rộn hơn mười ngày, Chỉ Nhược lúc nhanh lúc chậm, có
ba tẩu tử Võ Đang chỉ đạo, cuối cùng cũng tự tay may xong bộ áo cưới.
Thiếp cưới cũng đã hoàn thành, ngày tháng tính danh viết trong đó cũng
điền hết, trong viện Mạc Thanh Cốc ở cũng đã tu sửa lại xong, ngay cả
thực đơn cũng đã định ra rồi, chỉ chờ thiếp cưới đưa xong là bắt đầu sửa soạn hôn lễ, chuẩn bị thực đơn cỗ bàn, đúng lúc này, một phong thư cáo
biệt của Trương Vô Kỵ lại quấy rầy hết thảy.
Mọi người ngoại trừ Chỉ Nhược biết nguyên nhân, những người khác đều
không hiểu, Trương Vô Kỵ này, không hảo hảo mà làm giáo chủ Minh giáo,
vì sao lại muốn đi ẩn cư? Ẩn cư thì ẩn cư, lại còn muốn mang theo Triệu
Mẫn quận chúa Thát tử kia, không thể không khiến mọi người hoài nghi
trong này có gì không đúng, nhưng nét chữ trong thư quả thật đúng là của Trương Vô Kỵ, mọi người đành phỏng đoán, người hồn hậu và không có tâm
kế như Trương Vô Kỵ lại trúng bẫy của yêu nữ.
Đành phải bỏ lại hết thảy công việc, để lại một mình Trương Tam Phong ở lại núi tọa trấn Võ Đang, còn lại lục hiệp đều xuống núi một lượt tìm Trương Vô Kỵ, chỉ e hắn trúng ám toán của Triệu Mẫn mà xảy ra chuyện
gì. Chỉ Nhược nguyên không nghĩ thành thân quá sớm, nhưng hôn kỳ kéo dài nàng lại không thể nào vui nổi, nghĩ đến Trương Vô Kỵ mang theo đôi
tiểu mỹ nữ không biết ẩn cư tại nơi nào rồi, cũng không biết người Võ
Đang đi nơi nào tìm kiếm họ đây.
Khiến cho Chỉ Nhược giận thầm, ngươi muốn ẩn cư, chẳng lẽ không thể
tốn mấy ngày đến cáo biệt thúc thúc bá bá thái sư phụ của ngươi sao? Còn có Tạ Tốn người khiến ngươi có thể bỏ rơi cô dâu trong hôn lễ, cũng
quên luôn sao? Những người yêu thương hắn như vậy, thái sư phụ, nghĩa
phụ, thúc thúc bá bá, chỉ dùng một phong thư là xong thôi sao? Trương Vô Kỵ, ngươi cũng thật khiến những người yêu thương ngươi phải thất vọng,
uổng phí bọn họ dồn hết tình cảm cho ngươi, chỉ một Triệu Mẫn, một quỷ
kế nho nhỏ của Chu Nguyên Chương đã khiến ngươi quên hết cả thân nhân
của mình rồi sao?
Ẩn cư, ẩn cư có thể thay đổi sao? Chỉ Nhược thật hoài nghi người đã
quen vinh hoa phú quý, đeo vàng dát bạc, cao cao tại thượng như Triệu
Mẫn có thể chịu nổi hay không cuộc sống dân đen nghèo hèn mà Thát tử bọn họ vẫn khinh bỉ xếp ở bậc thấp nhất, nghèo hèn thì sinh trăm sự phiền
não, Trương Vô Kỵ lại rất có nguyên tắc, không còn của cải gì, còn có cô con gái được Kim Hoa bà bà xuất quỷ nhập thần nhìn chằm chằm, cuộc sống bọn họ, hẳn là rất thú vị! Chỉ Nhược không thể nào mà tưởng tượng ra
một điều gì tốt.
Bởi vì sau khi đính hôn, nữ tử không được tùy tiện xuất môn, lần này
chuyện tìm kiếm Trương Vô Kỵ Chỉ Nhược cũng không xuống núi, luôn ở trên Võ Đang chờ mọi người báo tin tức về, nhưng vẫn chưa có kết quả. Lúc
này, những người chủ sự trong Minh giáo như Vi Nhất Tiếu, Bạch Mi Ưng
Vương, Phạm Dao, Ngũ Tán Nhân, Ngũ Hành Kỳ đang trong chiến trận với
Thát tử đều ào ào gửi thư về hoặc tự mình đến hỏi thăm nguyên nhân tại
sao, làm sao bỗng dưng lại đem ngôi vị giáo chủ truyền cho Phạm Dao rồi
bặt vô âm tín?
Chỉ Nhược đứng trên sườn núi nhìn thấy Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên
Chính và Ân Dã Vương rầu rĩ xuống núi, nghe nói Trương Vô Kỵ cũng không
có lời nào với bọn họ, cũng giống ở đây, chỉ có một bức thư gửi đến, nói là chán ghét cuộc sống thù oán chém giết giang hồ, mang theo Tiểu Chiêu và Triệu Mẫn đi quy ẩn, nhưng không nói thêm nửa câu dặn dò nào với
Minh giáo hay nghĩa phụ, ông ngoại của hắn.
Thật uổng phí công sức Bạch Mi Ưng Vương đã vì hắn mà bôn ba nhiều
như vậy, vì hắn mà dọn dẹp hết chướng ngại trong Minh giáo, bất đắc dĩ
chỉ mấy ngày thôi mà hắn đã rời đi không chút lưu luyến, cũng quá tổn
thương người. Tuy thế, Thiên Ưng giáo góp phần lớn nhân lực và tiền tài
t