Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323121

Bình chọn: 9.00/10/312 lượt.

trên ngực bà ta, năm ngón tay phải vươn ra để hờ trên đầu, tươi cười nhẹ nhàng hỏi:

“Bà có muốn nếm mùi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hay không?”

Diệt Tuyệt sư thái không cử động được, nhắm mắt chờ chết. Cô gái áo vàng nhẹ thở dài, thu lại năm ngón tay, khẽ nói:

“Xem hai nhà chúng ta quan hệ sâu xa, sẽ không thành ra như thế này,

chẳng lẽ một việc ngoài ý muốn mà khiến bà nuôi hận đến tận giờ sao? Bà

đem Nga Mi và trách nhiệm của mình vứt ở nơi nào? Nếu đã khổ tâm tìm

được truyền thừa của Quách đại hiệp, coi như là kế thừa di chí của lão

nhân gia, mà bà lại chỉ ghi sâu cừu hận riêng, việc giang sơn không thèm để ý, chẳng lẽ không hổ thẹn chút nào sao? Sau này làm sao có thể đối

diện với Quách Tương nữ hiệp?”

“Ngươi thì có tư cách gì nói ta? Ngươi đã vì người Hán, vì Trung

Nguyên mà làm được việc gì? Ngươi không phải chỉ biết núp ở chỗ nào đó

trơ mắt nhìn Nga Mi và Cái Bang tranh đấu nhau sao? Lấy gia thế của

ngươi, nếu thật sự muốn trợ giúp đuổi Thát Lỗ, thế cục Trung Nguyên hiện tại lại càng thêm rối ren như vậy được sao? Ngươi đã làm được gì… mà

dám khoe khoang…” Diệt Tuyệt sư thái càng nói càng kích động, chốc lát

đã hộc ra máu tươi.

Cô gái áo vàng bị bà ta nói cho một trận khiến vô cùng tức giận, lúc

này thấy bà ta hộc máu, trong lòng khó hiểu, rõ ràng mình không đánh bà

ta bị thương, đoán bà ta có âm mưu gì, trên mặt lạnh lùng tiến lên bắt

mạch xem thử, một lúc lâu sau, trên mặt hiện ra thần sắc cổ quái, thở

dài:

“Cửu Dương Công của Nga Mi mà sư thái đã luyện là võ công chí dương,

Cửu Âm chân kinh lại là tâm pháp chí âm, Cửu Dương Công thích hợp cho

nam tử luyện, bà thân là nữ mà luyện được đến cảnh giới này đã là hiếm

có, Cửu Âm chân kinh nam nữ đều có thể luyện, nhưng trước đó nữ tử thân

mang tính âm có ưu thế lớn hơn. Hiện giờ bà lại âm dương cùng luyện, xúc động quá mạnh khiến cho hai loại nội lực trái ngược trong cơ thể cùng

xung đột, trước mắt xem như vô ngại, nhưng nội lực càng tinh thâm thì

sức công phá của xung đột càng lớn, hiện giờ cách giải trừ duy nhất là

phế bỏ nội công.”

“Phế bỏ nội công? Như thế ta đây chẳng phải vĩnh viễn không giết được tặc tử ma giáo sao? Không có võ công sao có thể làm được chưởng môn Nga Mi? Tĩnh Nghi nghe đây! Bổn tọa hôm nay đem chức vị chưởng môn truyền

cho Tống Thanh Thư, ngươi nhanh chóng mang các đệ tử Nga Mi tìm hắn trở

về núi đăng vị, không được sai sót.”

Diệt Tuyệt sư thái bỗng nhiên cười lạnh rồi tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, đưa cho Tĩnh Nghi, giọng buồn bã.

Tĩnh Nghi kinh hoảng thất thố, quỳ xuống đất không dám nhận lệnh,

những người xung quang cũng không dám tin, ai nấy đều xôn xao. Tống Viễn Kiều mang nhóm người Võ Đang tiến ra, ngạc nhiên hỏi:

“Sư thái, tiểu nhi là đệ tử Võ Đang, sao dám kế thừ y bát quý phái? Thỉnh sư thái thu hồi lại lệnh!”

“Hừ! Tiểu tử Tống Thanh Thư kia đúng là con của ngươi, nhưng lão ni

chưa từng nghe nói hắn chính thức bái nhập vào phái Võ Đang. Hắn nếu

được ta truyền thụ võ công, tự nhiên là đệ tử của ta, nếu ngươi gặp hắn

mà hắn nói chưa từng được ta truyền thụ võ công, như vậy lệnh này xóa

bỏ. Tĩnh Nghi còn không lĩnh mệnh? Hiện giờ võ công của ta còn chưa bị

phế mà ngươi đã không thèm nghe hay sao?” Diệt Tuyệt sư thái cười lạnh.

Tĩnh Nghi và đám đệ tử Nga Mi vẻ mặt thê lương vô thố cùng kêu lên:

“Đệ tử không dám.” Sau đó đồng loạt đứng dậy, quay xuống núi. Tống Viễn

Kiều không nói được gì, Tống Thanh Thư là con ông, từ trước đến nay ông

vẫn xem hắn là người Võ Đang, không nghĩ lại phải đi mở hương đường cho

hắn bái sư nhập môn, không ngờ lại bị Diệt Tuyệt sư thái lấy cớ này mà

ép, nghe khẩu khí thì có vẻ như Tống Thanh Thư được Diệt Tuyệt dạy võ

cho thật, lại không thể phản đối, chẳng lẽ để con mình đi làm sư phụ

phái Nga Mi toàn ni cô nữ đệ tử thật sao? Tống Viễn Kiều đầu óc rối rắm

nghĩ.

Ta và Mạc Thanh Cốc nhìn nhau cười, nhớ đến khi Tống Thanh Thư ở Côn

Lôn vuốt mông ngựa nịnh nọt Diệt Tuyệt sư thái, Diệt Tuyệt tự mình chỉ

điểm cho hắn, không rõ khi nào thì một người tự cao và coi khinh nam tử

như Diệt Tuyệt lại nhìn Tống Thanh Thư bằng con mắt khác hẳn như vậy?

Đối xử với hắn tốt hơn hẳn, phải biết rằng ngay cả đệ tử thân truyền

cũng không được bà ta tự mình chỉ điểm như vậy.

“Hừ! Cái gì mà di chí của Quách đại hiệp, có liên quan gì đến bổn

tọa? Nếu muốn bổn tọa phế bỏ võ công, cũng phải chờ bổn tọa giết chết

tặc tử này rồi hãy nói. Di chí của Quách đại hiệp, bổn tọa không nghĩ

muốn nhận!”

Diệt Tuyệt chờ các đệ tử đã đi hết, phất tay áo lấy ra hai phiến lụa

mỏng dính màu trắng, trên đó chi chít những chữ nhỏ như đầu ruồi, hai

phiến lụa trắng phất phơ trong gió, Diệt Tuyệt cười lạnh, mười ngón tay

vung lên muốn xé nát hai phiến lụa.

Cô gái áo vàng thân hình nhoáng lên, hai phiến lụa mỏng đã đoạt về

tay, Diệt Tuyệt sư thái vẫn cười lạnh lùng đắc ý, thừa dịp cô gái áo

vàng cướp hai phiến lụa, thân hình phiêu động, một trảo chộp tới Dương

Tiêu đang không hề phòng bị. Trương Vô Kỵ hô to kinh hãi, vội nhảy đến,

vẫy ra một chưởng Càn Khôn Đại Na Di đẩy hai tay


Polaroid