
tuyệt, cho nên mới ăn nói khéo léo như vậy, trái tim Hứa Liên Trăn lại thanh khiết như gương, cười cười, cúi đầu ôn nhu nói: “Cám ơn của hàng trưởng.” Như vậy là đã nhận rồi, Mạnh Tĩnh vội vàng cầm lấy bọc đồ lớn đưa cho cô, tựa
như là vội trao củ khoai lang nướng bỏng tay vậy.
Hứa Liên Trăn nhận lấy gắt gao ôm lấy bọc đồ, khi ngẩng đầu, Mạnh
Tĩnh đã muốn xoay người, vừa đi vừa nói, “Vậy em mau làm vệ sinh xong
đi, chị đi sửa sang một chút quần áo trên người người mẫu.”
Hứa Liên Trăn thay quần áo đồng phục, bắt đầu công việc quyét tước
buổi sớm. Có một chiếc xe dừng cách đó không xa, bên trong có người đang nhìn chằm chằm về hướng cửa hàng của bọn họ, Hồi lâu sau, người nọ nâng cổ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó lái xe rời đi.
Hứa liên Trăn ở nơi chuyển giao cầu thang lầu 4 nhìn thấy chiếc xe
quen thuộc kia, biển số là 1026X. Cô bỗng trở lên trì độn, cũng biết
được người lái chếc xe này một mực đi theo chính mình. Bởi vì đã muốn
hơn một tháng, thậm chí vài lần tan tầm cô đều nhìn thấy nó ở bên
ngoài cửa hàng của mình đang làm.
Cô mơ hồ biết là ai. Chính là không muốn đi vạch trần, không cần thiết cũng không có dư sức lực.
Lúc còn ở trong tù, anh từng có đến nhà lao thăm cô. Chính là cô
không muốn gặp anh. Cô vĩnh viễn nhớ rõ, anh bị cô bắn một phát súng, cả cánh tay đều ràn rụa máu tươi —– cô bị người khác gắt gao bẻ quặt tay
dí xuống sàn nhà, toàn thân đều đau nhức, đặc biệt là trên lưng, đau đến muốn hét lên. Chính là có đau hơn nữa cũng không thể so sánh được với
đau đớn gấp trăm vạn lần trong lòng cô.
Cô tóc tai bù xù mặt dán chặt trên mặt đất, nghe thấy anh phân phó
đồng sự của mình: “Tiểu Mã, buông cô ấy ra, đem cô ta đi hỏi cung là
được. Không nên làm khó cô ta.”
Người tên Tiểu Mã đang đè chặt cô là một cảnh sát mới tốt nghiệp,
tuổi trẻ chí hướng lớn, khí lực dồi dào. Nghe vậy, vội vàng nhấc đầu gối chân đang đè chặt trên lưng cô dời đi, lấy còng số tám ra, “Ba!” một
tiếng đem cổ tay cô còng lại.
Có người ở bên ngoài vô cùng lo lắng hét lên: “Xe cứu thương đến rồi
—– mau —– mau lên xe!” Cô tựa như mất đi ý thức, ngơ ngác giương mắt
nhìn anh. Mà anh cũng xoay khuôn mặt anh tuấn lại, tầm mắt hai người
chạm nhau, cô tựa như một khúc gỗ cứng đờ, mà anh, nơi sâu nhất trong
đáy mắt tựa như hiện lên vài tai áy náy, nhưng mà cô đã thương tâm đến
cực hạn, người đã tựa như cái xác không hồn cho nên đã sớm không thể
nhận ra cái gì. Chỉ là dời tầm mắt chuyển về cánh tay anh, màu đỏ chói
mắt kinh hồn, một chút lại một chút nhỏ trên mặt đất —–
Công buông đũa xuống, vọt tới buồng vệ sinh, từng ngụm từng ngụm ói
ra tất cả. Dạ dày co quắt lại, cuối cùng ngay cả mật cũng nôn ra, không
còn gì hết vẫn không ngừng nôn khan.
Lão khách hàng của Lí Lệ hào phóng cho cô ta một số tiềng thưởng. Lí
đại tiểu thư hưng phấn quá khích, vung vung bàn tay thon dài trắng nõn,
cười sáng lạng nói: “Buổi chiều tôi mời mọi người.”
Lại nói về món khao buổi chiều, tự nhiên sẽ là cô đi mua. Trời mùa
thu chuyển đông mưa bay lất phất, cô lại không ăn mặc cẩn thận, ngay cả ô cũng không có mang, trực tiếp chạy đến quán café nhỏ quen thuộc phía
đối diện.
Trên đường gió lớn, khiến cho cây cối cũng bị gió quật xơ xác. Cô
đứng ở đại sảnh quán café, dáng người in trên cánh cửa thủy tinh bóng
loáng, sửa sang lại mái tóc ngắn một chút. Có lẽ là để tóc dài như trước đây thì vẫn tốt hơn, tùy tiện cột đuôi ngựa hoặc là búi tó thành quả
cầu nhỏ trên đỉnh đầu, trông đều có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái.
Ngày ấy từ nơi đó đi ra, cô đáp một chuyến xe bus duy nhất, vô tri vô giác ngồi ở trong xe, một mực ngồi đó. Đi đâu, đi nơi nào, cô không có
một chút ý niệm mào. Thành phố này đối với cô quá xa lạ, đi đến đâu đối
với cô cũng đều giống nhau, không có ý nghĩa gì cả.
Sau đó xe dừng lại ở trạm cuối cùng, bác lái xe quay đầu nhìn cô,
trong ánh mắt mơ hồ có tia thương hại, đồng tình: “Tiểu thư, đây đã là
bên cuối cùng rồi. Cô xuống xe sao?” Cô ôm cái bao lớn mà nữ quản giáo
ngục đưa cho mình lúc ra tù, đứng dậy: “Cám ơn, tôi xuống xe ở đây đi.”
Xuống xe, mới phát hiện đây là vùng tiếp giáp giữa thị xã và ngoại ô. Tuy rằng ồn ào, hoàn cảnh cũng hỗn loạn, nhưng tiếng người ồn ào, dòng
xe cộ nhiều, cho thấy nơi này tràn ngập mùi vị cuộc sống.
Hai tay cô ôm chặt lấy bao lớn, nhắm mắt, hít một cái thật sâu. Hai
năm bốn tháng, cô tưởng rằng cả cuộc đời mình sẽ ở trong đó mãi.
Chính là hiện tại cô vẫn là từ nơi đó đi ra, hiên ngang mà đứng dưới
ánh nắng mặt trời chói chang, hít thở không khí tự do. Cô vuốt mái tóc
đen dài đến tận thắt lưng của mình, tuy rằng thời gian này vẫn ăn uống
cùng sử dụng những thức ăn cùng đồ dùng sinh hoạt mạt hạ giá rẻ nhất
nhưng mà nó vẫn đen bóng mềm mượt. Vuốt ve như vậy, sợi tóc vẫn như
trước mềm mượt như nước trơn tuột khỏi đầu ngón tay.
Cô ngẩng tầm mắt nhìn ba chữ màu đỏ chói trên bẳng hiệu không xa
“Tiệm hớt tóc.” Đẩy cửa đi vào, có một người phụ nữ trung niên tầm cỡ
trên dưới 40 tuổi, đoán chừng là bà chủ tiệm, khuôn mặt tròn tròn, đôi
mắt tròn tròn, dáng n