
ết thế? Tôi nhìn thấy tay nghề cũng
không tồi nha, khá giống với mốt lưu hành hiện nay đấy.” Lòng cô như bị
nhéo chặt, lại vẫn là thản nhiên cười, nói: “Trước kia tôi mua khi còn ở thành phố M.” Lý Thục “À” một tiếng, cũng không có tiếp tục vấn đề này
nữa.
Thời điểm sinh nhật 20 tuổi, đúng là ngày tháng ngây thơ, từng phút
từng giây như trong mơ. Mỗi ngày tỉnh lại, mặt trời đều đã lên cao, Tiểu Bạch ghé vào bên người cô, thủ vù vù liếm liếm mặt cô. Dì La luôn đợi
đến khi cô tỉnh lại mới đến gõ cửa, kêu cô xuống ăn bữa sáng. Sau đó cô
sẽ đi dép lê, tóc tai bù xù ôm lấy Tiểu Bạch, vất vưởng đi xuống lầu.
Trên bàn ăn luôn luôn có một ly sữa nóng, hai quả trứng chần nước sôi,
thời điểm cô ngồi xuống, mọi thứ vẫn còn nóng nghi ngút.
“Tiền buộc – boa” = tiền boa ( ý nói ông thầy rẻ tiền)
Liên Trăn mạnh mẽ từ trên giường đứng dậy, trong phòng một mảnh tối
đen. Cô bật ngọn đèn duy nhất trong phòng lên, ánh sáng trong trẻo nháy
mắt đã chiếu rọi đến từng ngóc ngách trong phòng.”
Lại nằm mơ, trong mộng lại nhớ về trước đây. Cô định thần lại, mới
phát hiện lòng bàn tay đau ê ẩm. Chậm rãi mở ra, là đồng hồ, cư nhiên cô lại bất tri bất giác nắm một buổi tối. Trên mặt hiển thị 5h sáng. Còn
sớm, cô có thể ngủ thêm một chút.
Cô tắt đèn, lại nằm xuống. Trong chăn rất ấm áp, nhưng là làm thế nào cũng không thể tiếp tục ngủ nữa. Cuối cùng dứt khoát đứng dậy, ở trên
cái bếp lò nhỏ đặt một nồi cháo nhỏ có gạo và kê. Trong nồi tiếng nước
sôi “sùng sục”, hơi nóng lượn lờ bốc lên. Động tĩnh trong phòng khiến
người ta hoảng hốt, có một chút náo nhiệt của cuộc sống. Cô khẽ mỉm
cười, thanh âm đó làm cho cô an tâm như nước, không hề sợ hãi.
Cô sờ sờ chiếc áo khoác mới giặt tối hôm qua, đã ráo đến 8, 9 phần.
Liền lấy máy sấy ra, ngồi ở trên giường, vù vù thổi áo. Thỉnh thoảng
buông áo xuống, đi quấy cháo.
Trước kia mười đầu ngón tay không phải dính đến một giọt nước mùa
xuân, hiện giờ trăm thứ đều đổ lên đầu, nửa năm vừa rồi cũng không biết
đã qua thế nào. Trách không được tục ngữ đã từng nói “Con người do bị
bức mà ra.” Mỗi người đều có tiềm lực vô hạn.
Bên ngoài gió đập phần phật phần phật vào cửa sổ thủy tinh, mùa đông
ước chừng thực sự muốn tới rồi, lĩnh tiền lương tháng này nhất định phải cố gắng mua một cái áo lông.
Tổ trưởng Mạnh Tĩnh vừa xuống xe, cơ hồ ngay lập tức đã nhìn thấy Hứa Liên Trăn, một thân quần áo đơn bạc đứng ở dưới hành lang. Chị nheo mắt lại, quần áo của Hứa Liên Trăn tuy rằng giá rẻ, nhưng mà mặc trên người cô, luôn luôn nhìn rất khá. Dung nhan của cô, mắt ngọc mày ngài, nhìn
liếc qua cũng có thể nhận thấy được khí chất thản nhiên. Có thể nói có
điểm cao quý sang giàu đi, rõ ràng là ăn mặc vô cùng bình thường, nhưng
rất là thoát tục, mái tóc ngắn xinh đẹp, giống như một nữ sinh vậy. Đôi
mắt trong veo rất có sức hút nhưng lại mang theo vài phần xa cách. Dù
sao tất cả tổng hợp trên người cô, có gì đó rất là kỳ lạ.
Chị thân là cửa hàng trưởng, là người duy nhất ở nơi này biết thân
thế của Hứa Liên Trăn. Trong đầu luôn âm thầm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc năm đó đã xảy ra sự tình gì, lại có thể làm cho cô gái tên Hứa Liên
Trăn nhìn qua rất thanh lệ tú nhã, ngay cả tính tình cũng rất dịu dàng
này vướng vào vòng tù tội, thậm chí còn bị giam hai năm.
Lúc ấy không phải vì trong cửa hàng của chị nhân viên quá kha hiếm,
phỏng chừng chị cũng không để cho cô đến đây đi làm. Bất quá hơn nửa năm nay, chị phát hiện ra Hứa Liên Trăn này là người không tồi, không nẻo
mép nhiều chuyện,, nhưng lại chịu khó khổ nhọc, cái gì nặng nhất, bẩn
nhất đều giành phần mình làm hết. Mà quan trọng hơn là, chưa bao giờ
giành khách hàng với những nhân viên khác. Cho nên Hứa Liên Trăn vẫn có
thể khiến cho con át chủ bài trong cửa hàng Lý Lệ không thể xoi mói được gì.
Khi mà chị ngẩng đầu lên lần nữa, đã muốn đem tất cả kinh ngạc trong
lòng che giấu không còn chút mảy may nào, cười lớn nói: “Liên Trăn, em
đến sớm vậy nha.” Hứa Liên Trăn rất lễ nghĩa chào hỏi: “Cửa hàng
trưởng.”
Nhìn trái nhìn phải, thế nào cũng chỉ thấy một cô gái trong sạch, như thế nào mà lại —— Mạnh Tĩnh không giấu được thở dài một hơi, mở cửa cửa hàng ra, quay đầu hỏi: “Liên Trăn, ăn điểm tâm không, chị mua hơi
nhiều.” Hứa Liên Trăn lắc đầu, thản nhiên cười nói: “Cám ơn cửa hàng
trưởng, em đã ăn rồi.” Xoay người, đã muốn đi tới phòng tạp vụ lấy chổi
lau.
Hôm nay không phải đến phiên cô ấy trực nhật. Không biết vì sao, Hứa Liên Trăn này, tuy rằng mỗi lần luôn cười rất nhợt nhạt, nhưng lại
khiến cho chị không tránh khỏi cảm giác đau lòng. Mạnh Tĩnh cầm lấy bọc
lớn trong tay, đi qua chỗ cô: “Liên Trăn, chị có chuyện muốn nhờ em một
chút?”
Hứa Liên Trăn ngẩng đầu nhìn chị, chờ chị nói tiếp. Mạnh Tĩnh đắn đo
lời nói, cố gắng rất nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Liên Trăn, là như thế này. Em biết đấy, phụ nữ rất thích đi shopping, mua sắm mấy thứ đồ này nọ.
Chị có một ít quần áo, chưa từng có mặc qua, ngay cả mác cũng chưa có
xé, không biết em có thể mặc hộ chị hay không?”
Mạnh Tĩnh rất sợ cô bị tổn thương lòng tự trọng, sẽ cự