
i? Cũng may hai người quấn quýt
đến kiêu ngạo như vậy, cuối cùng cũng viên mãn.”
Hướng Nhu gật đầu,
trên mặt vô cùng hạnh phúc, ánh mắt tự mãn kia lại xuất hiện: “Dĩ nhiên, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Lời này vừa dứt đã đưa tới
từng đợt ồn ào, cho đến lúc Bạch Dĩ Mạt đi theo bác sĩ y tá đi vào mọi
người mới tạm thời ngậm miệng dưới ánh mắt cảnh cáo của Hướng Nhu.
Bác sĩ y tá thay thuốc cho Hướng Nhu trong phòng bệnh, còn những người khác ra ngoài phòng khách ngồi nói chuyện.
Bọn họ liên tục trêu chọc Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt tiếp từng chiêu một, cô
tất nhiên biết chắc sẽ bị đám người này trêu đùa, kết quả, so với cô
tưởng tượng coi như tốt hơn chút, hơn phân nửa đã bị Hướng Nhu uy hiếp!
Còn lại Hạ Nhất Phỉ đang nhớ lại chuyện hồi học cấp hai, nhân lúc mọi người đang ở đây bèn lấy ra nói: “Dĩ Mạt, tớ nhớ trước kia Hướng Nhu cũng
từng thổ lộ qua với cậu, sau đó vì thế mà hai người cãi nhau, đúng
không!”
Vừa nhắc đến chuyện này, quả thật đúng thế, Bạch Dĩ Mạt còn
nhớ rõ năm hai năm ấy, hôm đó là ngày cá tháng Tư, Hướng Nhu đã bày tỏ
với cô, nói thích cô.
Bạch Dĩ Mạt vốn rất vui, nhưng tại sao lại cố
tình nhằm vào cá tháng Tư chứ, cô biết mình nhất định đã bị Hướng Nhu
đùa cợt, thế là liền mắng hắn ta, mắng hắn bị điên, đếch có quái gì làm, còn nói cả đời này sẽ không thích cái kiểu công tử ăn chơi như hắn…
Sau này, cô mới phát hiện, hôm đó Hướng Nhu không chỉ thổ lộ với cô mà còn
với mấy nữ sinh khác nữa, cô lại càng thêm tức giận, ngày cá tháng Tư,
quả nhiên là lừa gạt người xung quanh.
Sau nữa, khoảng chừng một tuần lễ cô không để ý đến Hướng Nhu, sau sau nữa Hướng Nhu giải thích là lừa cô, nói gì là chọc cô chơi tí cho vui, sau đó mua thật nhiều Đại Bạch
Thỏ lấy lòng cô mới miễn cưỡng được Bạch Dĩ Mạt tha thứ…
Về chuyện
này Hạ Nhất Bắc là người lên tiếng phát biểu sớm nhất, cậu buồn bã lắc
đầu nói: “Chuyện này phải trách tớ, lúc đó tớ trốn học bị cậu bắt được,
về sau bị bố tớ tẩn một trận, tớ cứ tưởng là cậu đi tố cáo ổng nên nghĩ
cách trả thù. Tớ thấy cậu đối xử đặc biệt với Hướng Nhu nên nghĩ có phải cậu thích ông ấy hay không, tiếp đó mới tùy tiện xúi bậy ổng làm vậy,
ai ngờ cậu lại phản ứng dữ thế, chuyện đó, Hướng Nhu thật đã chỉnh đốn
tớ không ít.”
Mọi người rất ăn ý “à” dài một tiếng cùng nhau, nhìn về phía Bạch Dĩ Mạt, cửa phòng bên trong mở ra, bác sĩ y tá gật đầu với
mọi người rồi rời đi, Hướng Nhu đi theo ra, vừa hay nghe thấy mọi người
‘a’ lên, không hiểu chuyện gì bèn hỏi: “À cái gì thế?”
Mọi người nhìn sang Hướng Nhu, rồi lại nhìn Bạch Dĩ Mạt, lại một tiếng ‘à’ vang lên…
Hạ Nhất Triển vẻ mặt nghiêm chỉnh: À, tôi bỗng nhớ ra mình còn có việc, đi trước đã.
Hạ Nhất Phỉ nhảy dựng lên đưa mắt ra hiệu với Hạ Nhất Triển: À, em không lái xe em muốn đi nhờ xe.
Hạ Nhất Bắc sửa lại chiếc áo dài bác sĩ của mình: À, có lẽ em nên chuồn êm mới được, về trước nhé.
Tưởng Quân cầm tách trà lên ra vẻ thưởng thức: À, anh a lên vì vui thôi.
Vẻ mặt của Lâm Thắng Nam vô cùng nghiêm túc, không hề lay động: Tôi không
có a à gì cả, tôi về công ty trước xử lý đống dây dợ anh gây ra.
…
Nói xong tất cả mọi người đứng dậy đi, lúc này Hướng Nhu không rảnh để để ý mấy bóng đèn đó, đáng lẽ phải nên đi từ sớm mới phải, sau khi hắn nhìn
cánh cửa đóng lại, mới ngồi vào bên cạnh Bạch Dĩ Mạt, nhẹ giọng hỏi:
“Lúc nãy mấy người nói gì đó?”
Bạch Dĩ Mạt bật cười: “À…”
Hướng Nhu véo lưng Bạch Dĩ Mạt một cái, vô cùng ngây thơ hỏi: “Em cũng à rồi.”
Bạch Dĩ Mạt đánh vào tay hắn, hất ra: “Ai bảo anh động tay động chân.”
Khóe miệng Hướng Nhu càng lúc càng cong, ánh mắt híp lại, nhẹ nhàng ôm Bạch
Dĩ Mạt vào lòng, âm thanh vô cùng quyến rũ hấp dẫn: “Cảm giác từ bạn
thân biến thành người yêu thật tốt, có thể quang minh chính đại động tay động chận rồi.”
Bạch Dĩ Mạt không ầm ĩ đẩy hắn ra mà cứ im lặng để
mặc hắn ôm, đầu gối lên trên bờ vai nở nang của hắn, rất cẩn thận tránh
cánh tay bị thương.
“Nói anh biết một chút thôi! A cái gì chứ!” Hướng Nhu nhẹ nhàng thở trên đỉnh đầu cô, bàn tay còn vuốt ve mấy ngón tay
Bạch Dĩ Mạt, khiến Bạch Dĩ Mạt lại mặt đập tim đỏ.
Bạch Dĩ Mạt sao
chịu nổi khiêu khích như vậy của hắn chứ, vì thế thành thật nói: “Em hỏi anh, cái hôm cá tháng tư mà anh tỏ tình với em lúc còn đi học ấy, thật
ra là thật sao!”
Hướng Nhu thản nhiên ừ một tiếng: “Em còn nói nữa,
làm sao anh biết Tiểu Bắc cố ý tìm anh trả thù em chứ. Lúc ấy chỉ nghĩ
là bày tỏ với em vào ngày cá tháng tư, nếu em cũng thích anh thì hay
rồi, tất cả đều vui vẻ; nếu em không thích anh, thì nói chỉ là cá tháng
tư giỡn chơi, mọi người vẫn là bạn bè với nhau, không xấu hổ, thế cũng
tốt.
Vốn chỉ nghĩ đến hai vấn đề này, có ai ngờ loại thứ nhất em
không phải, loại thứ hai cũng không phải, cố tình chọn loại thứ ba, chơi bạo lực, làm càn tức giận lâu đến thế.”
“Ai bảo bộ dạng anh cứ trêu chọc như thế, còn nữa, hôm đó có phải bày tỏ với một mình em đâu!”
Hướng Nhu cười to, giọng điệu còn rất oan ức: “Không phải là vì anh sợ em
hiểu lầm sao? Thế nên đi tỏ tình với thêm hai người nữa, chẳng q