
Dĩ Mạt lườm hắn một cái, khóe miệng lại không tự giác giương lên: “Không phải không kịp sao? Có đi hay không!”
“Đi, bây giờ đi ngay.” Hướng Nhu bắt chước điệu bộ của tiểu thái giám, mời nói: “Xin mời lão phật gia.”
Bạch Dĩ Mạt kiễng ngón chân cố hết sức xoa đầu Hướng Nhu, rất hài lòng nói: “Tiểu Nhu Tử, bãi giá.”
Hướng Nhu nhìn lên Bạch Dĩ Mạt, trong lòng cảm thấy ấm áp, mặc dù là đang
tranh cãi nhau, nhưng cảm giác tuyệt vời này trước nay chưa từng có, bất kể như thế nào, trước mặt Bạch Dĩ Mạt hắn luôn chân thật nhất.
Hướng Nhu dẫn Bạch Dĩ Mạt đi vào hàng ghế VIP liền trông thấy một cô gái đã
ngồi ở đó, dáng vẻ rất xinh đẹp, ăn mặc cũng rất hợp mốt, ngay cả ánh
mắt của cô ấy cũng có thần, theo lời Bạch Dĩ Mạt nói thì nhìn như thế
nào mới là chói mắt.
“Anh Nhu, anh đến rồi.” Ánh mắt của cô gái ấy
dời từ trên người Bạch Dĩ Mạt sang trên mặt Hướng Nhu, Bạch Dĩ Mạt không nhịn được muốn nôn ọe, anh Nhu,
hắn mà là Bảo ca ca, thì cô là Lâm muội muội ấy chứ2! Đúng là đồ thần kinh…
2 chính là Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, mà, hihi,
Lâm mm là yêu thầm Bảo ca ca đấy nhé =)) mn tự hiểu ý nhé =)))
“A, tới rồi sao!” Hướng Nhu vô cùng phong độ nở nụ cười rồi nói: “Tớ dẫn theo rất nhiều người bạn, cậu không để ý đến đấy chứ?”
Trong lòng Bạch Dĩ Mạt còn cười tên phong lưu Hướng Nhu thì ra vẫn có phong
độ như thế, thật đúng là không quen, ánh mắt không cẩn thận quét qua
tiểu thư họ Lý ca ngạo ngàn tấc kia.
“Không hề, dù sao ở đây người rảnh rỗi cũng nhiều, thiếu một người cũng không sao cả,”
Bạch Dĩ Mạt đã từng duyệt qua vô số người phụ nữ của Hướng Nhu, nhưng người
này vừa gặp đã thấy ghét, còn chưa nói chuyện đã trực tiếp kéo vào dánh
sách đen, cô tính toán, một khi đã vậy, vậy thì…
Bạch Dĩ Mạt hai tay
khoác lấy cánh tay Hướng Nhu, cả người dính vào hắn, đầu cũng dựa trên
vai, chỉ thiếu việc nhảy lên người hắn không chịu xuống thì trông rất
giống con gấu trúc ôm cành cây.
Một động tác kia đã thành công khiến
mặt của tiểu thư họ Lý có chút sắc đen, cô cố ý giơ tay ra, khiêu khích
nói: “Xin chào, cứ gọi tôi là Bạch Dĩ Mạt.”
Bạch Dĩ Mạt nhướng mày,
cười cười chờ tay tiểu thư họ Lý vươn ra, cuối cùng khi cô ta định bắt
tay với Bạch Dĩ Mạt thì cô lại buông lỏng tay xuống, miệng còn cố ý hờn
dỗi nói: “Ôi, mỏi tay quá!”
“Anh Nhu, cô ta là ai!” Mặt của tiểu thư
họ Lý đen mất một nửa, cho dù cô ta rõ ràng biết bên cạnh Hướng Nhu đủ
loại mỹ nữ vờn quanh, nhưng vẫn chưa bao giờ gặp một cô gái nào như vậy.
Hướng Nhu không nói gì chỉ cười nhạt, Bạch Dĩ Mạt cũng cười, rồi lại bật cười to, trông thấy mặt tiểu thư họ Lý đen hơn một nửa phần nhiều là do xấu
hổ, vì thế tiếp tục khiêu khích: “Tôi ấy hả, là vợ của anh ấy đó.”
Thành công khiến mặt tiểu thư họ Lý trở thành bức tường đen không nói được
lời nào, mà cái bộ dạng nũng nịu kỳ quái kia của Bạch Dĩ Mạt cũng khiến
lưng Hướng Nhu run lên từng đợt.
“Anh kết hôn lúc nào? Anh kết hôn rồi mà vẫn còn lừa tôi?”
Hướng Nhu im lặng nhing Bạch Dĩ Mạt, sau đó mới làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Hả? Đùa? Anh có đùa em đâu! Anh chỉ là nghe nói em mới về, nghĩ lại cũng đã lâu không gặp cô em gái này thôi.”
Tiểu thư họ Lý hoàn toàn tuyệt
vọng, nhưng để không bị mất mặt trước kẻ đây người đó, nên cô ta quyết
định tìm cho mình một bước đi.
“Oh, có đúng thế không? Hai người cũng đừng hiểu lầm, thật ra tôi làm vậy cũng có cái ý của nó cả thôi, bố tôi thì thể nào cũng bắt tôi đi, cũng không thể không giữ thể diện cho bác
Hướng được, cho nên mới tới đây.
Chỉ có điều, hai người như vật không biết các trưởng bối có hài lòng không nữa?”
Bạch Dĩ Mạt trong lòng oán thầm: Ha, thì ra người này vẫn còn có sách lược kia à! Ngay lập tức đổ lên trên đầu trưởng bối.
Hướng Nhu thấy trong mắt Bạch Dĩ Mạt tràn đầy ý cười nhìn tiểu thư họ Lý kia, đang chuẩn bị mở miệng thì đã bị Bạch Dĩ Mạt tấn công: “Ây zà, cô không biết đó thôi, bố đã sớm mong chúng tôi kết hôn lắm rồi, nhưng tôi thì
không muốn lấy chồng sớm như thế, cho nên trước mắt gây mâu thuẫn với
anh ấy, ầm ĩ chia tay, trong nhà không biết lại thật sự tưởng bọn tôi
rạn nứt tình cảm, thật ra hai người chúng tôi đã sớm hòa thuận rồi, bố
không biết, kết quả ông ất mới làm như thế. Anh cũng thật là, sao không
nói cho bố biết thế?”
Nói xong vẻ mặt còn đặc biệt oan ức nhìn Hướng
Nhu, Hướng Nhu nhịn cười, ánh mắt vô cùng sủng nịch, ngón trỏ vuốt ve
sống mũi Bạch Dĩ Mạt, dịu dàng nói: “Còn không phải là vì em không cho
nói đấy sao?”
“Anh thật đáng ghét, em không cho anh nói thì anh cũng
không nói luôn sao, khi không lại gây ra phải việc không vui này.” Vừa
nói vừa nhẹ nhàng đánh Hướng Nhu, cử chỉ này trong mắt người nào đó thì
chính là liếc mắt đưa tình, khoe khoang hạnh phúc.
“Cái đó, tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Cuối cùng thì vị tiểu thư họ Lý cũng không nhịn được.
Bạch Dĩ Mạt tiếp tục công kích: “Lý tiểu thư không xem biểu diễn ca nhạc sao! Đã đến mở màn đâu!”
“Quả thật là tôi còn có việc, thật ngại quá, hai người cứ xem đi!” Nói xong
còn chưa không để ý đến lễ nghi lễ phép, cứ vậy