
hiết.
Bạch Dĩ Mạt thoải mái trả lời: “Không có sao đâu, đúng rồi, cám ơn anh đã
giúp em tra ra mấy thứ kia, nhưng mà, chuyện này anh đừng để người ngoài biết đấy!”
“Anh mà biết em dùng cái cách này thì đã không giúp em rồi.” Trong giọng nói mang theo sự trách cứ.
“Đằng nào cũng làm cả rồi, không có gì lớn cả, cũng không mất miếng thịt nào cả.”
“Đúng rồi, người phụ nữ kia có chỗ dựa sau lưng đấy, em nhất định phải cẩn thận.”
“Có thể có gì lo lắng chứ, em chỉ là luật sư mà thôi, là quan tòa xem bằng chứng, cô ta có thể như thế nào nữa.”
“Tóm lại vẫn là em nên chú ý một chút, đừng để người bên ngoài theo dõi, có
chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh, bất kể thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
Nghe nói như thế, nhất thời Bạch Dĩ Mạt không biết phải trả lời ra sao, những lời này anh cũng đã từng nói, lúc mới quen anh anh cũng
nói vậy, rồi anh cũng đến, mặc cho cô có chuyện gì, chỉ cần một cú điện
thoại, nhất định trong thời gian ngắn nhất anh sẽ đến, cùng ở bên cạnh
cô.
Nhưng mà, cô cần phải từ bỏ, từ bỏ thói quen có việc là tìm đến
anh, nói cách khác, cô sẽ càng áy náy, tự trách mình, cô không rõ anh
lấy tư cách gì để trông coi bên cạnh cô, nếu cô không cho nổi, thì cũng
đừng dễ dàng cho như vậy, cứ giả vờ ngốc nghếch cũng tốt.
Cô buông môi dưới đã bị cắn chặt ra, ngữ khí vẫn duy trì sự thoải mái: “Biều rồi, anh đúng là Đường Tăng.”
Ngắt điện thoại, Bạch Dĩ Mạt đi ra cửa nhưng không tự lái xe mình mà ngồi
trên taxi đi đến một nhà thờ nhỏ, tối nay nhà thờ sẽ làm lễ truyền thống để trải qua đêm bình an.
Lúc Bạch Dĩ Mạt tới nhà thờ thì lễ Mi-sa cũng đã bắt đầu, cô ngồi ở vị trí phía sau, nhìn các giáo đồ hát thánh ca trên bục.
Xung quanh hết thảy đều yên tĩnh, tốt lành như thế, mặc dù cô không phải là
tín đồ nhưng cũng tràn ngập hoài niệm với cảnh tượng này.
Lần đầu đến đây là lúc cô bốn tuổi, Bạch Dĩ Hạo chín tuổi, khi đó cô vừa tỉnh vừa
buồn ngủ đi theo mẹ đến nhà thờ nhỏ này để qua đêm bình an.
Thật ra
thành phố S có một nhà thờ rất lớn, ở đó những ngày như thế này người ta đến rất đông, nhưng mẹ Bạch chỉ dẫn bọn họ đến đây mà thôi.
Trong
đêm bình an, mặc dù là trôi qua theo cách như thế, nhưng Tiểu Dĩ Mạt vẫn rất vui vẻ, cô thích không khí như thế này, tất cả mọi người đều mỉm
cười, còn có cả mẹ dẫn cô đi chơi theo.
Nửa đêm năm ấy khi lễ Mi-sa
bắt đầu, Tiểu Dĩ Mạt đã nằm ngủ ngon lành trong lòng mẹ, đến ngày hôm
sau tỉnh lại, Tiểu Dĩ Mạt sẽ khóc lên nói vì sao mẹ Bạch không gọi cô
dậy?
Bạch Thụy đi công tác gấp trở về đã thấy cảnh thế này, sau khi
hiểu rõ chuyện, ông liền ôm lấy con gái nói: “Dĩ Mạt ngoan, đêm bình an
năm sau, bố với mẹ sẽ dẫn con với cả anh trai lại đi chơi nữa, có được
không.”
Đôi mắt nhỏ của Bạch Dĩ Mạt hồng hồng, hít mũi mấy cái rồi gật đầu.
Nhưng mà, năm thứ hai, không hề có năm thứ hai…
Đêm bình an năm thứ hai, mẹ của cô đã lên thiên đường, cô lúc năm tuổi
không giống những bạn nhỏ khác khóc rống lên, mà chỉ yên lặng đi theo
Bạch Dĩ Hạo đứng ở trong góc nhìn Bạch Thụy im lặng nước mắt chảy dài.
Đêm hôm đó, cô xin Bạch Thụy dẫn cô đến nhà thờ kia, cô bảo mẹ đang ở đó
chờ bọn họ, Bạch Thụy nhẫn nhin cái tim đau khổ như lăng trì, dẫn hai
đứa con đi vào nhà thờ.
Đêm hôm đó, Bạch Dĩ Mạt không dám ngủ, cô sợ
một khi đã ngủ sẽ không được gặp mẹ nữa, nhưng cho dù có nỗ lực mở to
mắt vẫn không thấy mẹ xuất hiện.
Từ đó về sau, đêm bình an mỗi năm cô đều đến chỗ này, Bạch Dĩ Hạo bị ông ngoại bà ngoại đến đón đi, cô chỉ
còn lại một mình, thỉnh thoảng Hướng Nhu cũng đi theo, dần dần đã trở
thành thói quen.
“Này, Bạch Dĩ Mạt.” Bên người là âm thanh đã quá quen thuộc.
Bạch Dĩ Mạt nghiêng đầu nhìn Hướng Nhu ngồi xuống bên cạnh mình, đôi mắt đào hoa đang nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn nhìn thấu cô vậy.
“Làm sao cậu biết tôi đến đây.” Dù sao Hướng Nhu cũng đã đi nhiều năm rồi, không nhớ rõ cũng rất bình thường.
“Không phải năm nào cậu cũng đến đây sao?”
“Cậu vẫn còn nhớ sao.” Bạch Dĩ Mạt nở nụ cười nhạt.
Chỉ có hôm nay, ở trong này, bọn họ sẽ không tranh nhau cãi nhau nữa, chỉ
biết im lặng chờ đến giờ Tý, chờ đến sự yên lặng thiêng liêng nhất vào
ban đêm.
Hướng Nhu vẫn còn nhớ rõ đêm bình an sáu tuổi năm ấy, nghe
ông nội nói dì Ninh Văn đã bỏ mọi người mà đi, hắn không hiểu rõ ông nội nói đi mất có nghĩa là gì? Vì thế liền hỏi Bạch Dĩ Mạt, nhưng Bạch Dĩ
Mạt cũng không rõ lắm, chỉ nói là cho hắn biết là mẹ đang ở trên thiên
đường, sẽ không bao giờ quay về nữa.
Hướng Nhu chứng kiến khuôn mặt
nhỏ nhắn của Bạch Dĩ Mạt không lộ vẻ gì, hai mắt cũng không có giọt lệ
nào, giống như cô đã hiểu rõ chuyện gì vậy.
Sau này, đêm bình an hằng năm Bạch Dĩ Mạt đều giấu Bạch Thụy chạy đến nhà thờ, hắn cũng đi theo,
hai người im lặng ngồi ở một bên nhìn về phía trước, không ai nói nhiều, giống như đang đợi Ninh Văn đến vậy.
Dần dần lớn lên, theo miệng
người lớn nói Hướng Nhu mới biết được năm đó dì Ninh Văn trong quá trình truy nã bọn tội phạm buôn ma túy mà trên đường cùng với bọn chúng sống
mái với nhau, không ai ngờ có một bé trai lại chạy đến khu