
vực nguy hiểm này, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Ninh văn đã chọn bảo vệ cậu
bé, bản thân trúng thương, tuy tên cầm đầu đã bị dì bắn trúng, toàn bộ
bọn buôn ma túy đều sa lưới, nhưng cuối cùng bởi vì dì mất quá nhiều máu mà hi sinh vì nhiệm vụ.
Hắn cũng biết Bạch Dĩ Mạt đã biết chuyện này, nhưng lúc đó cô đã mười ba tuổi rồi.
Đêm bình ăn năm ấy, Bạch Dĩ Mạt tuy bị sốt nhưng vẫn kiên trì đến nhà thờ,
hắn không lay chuyển được cô đành đi theo cô, sau đó khi trở về cô bị
ngất vì choáng, sau đó được đưa vào bệnh viện.
Hắn vẫn còn nhớ rất
rõ, đêm đó về nhà là hắn cõng cô, cô mơ mơ màng màng đánh hắn, miệng thì thào nói những câu vô nghĩa: “Mày cút đi, tao hận mày, tao hận mày, nếu không có mày, mẹ tao cũng sẽ không chết, bà ấy sẽ không chết, đều bởi
vì mày, vì mày…”
Cũng đêm hôm đó, Hướng Nhu mới hiểu được, cô ngốc
Bạch Dĩ Mạt này tuy trước mặt bọn họ làm như không có chuyện gì, nhưng
sau lưng lại một mình gặm nhấm nỗi đau mất mẹ.
Đêm đó, cũng là lần đầu tiên cô khóc to trước mặt hắn, tuy lúc cô khóc cũng không tỉnh táo.
Đêm đó, hắn mới biết được vì sao chú Bạch bỏ mặc hai người bọn họ đến nhà
thờ, thật ra ông vẫn một mực đi theo phía sau, năm nào cũng như thế, cho đến lúc cô mười tám tuổi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được, vì sao cô
chưa bao giờ đi viếng mộ mẹ mình vào đêm bình an, bởi vì cô biết cái
người mà cô hận nhất nhất định sẽ ở đó, cô không muốn gặp mặt hắn ta.
Sau khi kết thúc, hai người bọn họ rời khỏi nhà thờ, hít lấy luồng không
khí Giáng Sinh đang đến, cảm nhận được bông tuyết bay khắp bầu trời,
Bạch Dĩ Mạt cho tay vào túi áo lông, liếc nhìn Hướng Nhu cả nửa ngày mà
không nói lời nào.
Hướng Nhu sờ mặt mình, nghi ngờ hỏi: “Trên mặt tớ có vết bẩn hả? Sao lại nhìn tớ như thế?”
“Không có gì, chỉ là phát hiện ra một chuyện, cậu có phải là người ngoài hành
tinh không! Đến đêm bình an liền biến thành một người khác.”
Hướng Nhu tức giận đè đầu Bạch Dĩ Mạt xuống: “Trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì vậy, cái gì gọi là biến thành người khác?”
“Nói thế nào nhỉ, trở nên đứng đắn, không quá lời, không tự mãn, không giống phần tử cặn bã, cũng không giống lưu manh, mà trông giống người đứng
đắn nghiêm túc hơn.”
“Này này, đúng là miệng chó không mọc nổi ngà
voi, con thỏ này nhả không ra xương cốt, không phải là do tớ thấy cậu
tâm tình không tốt nên mới đặc biệt đi với cậu, người bạn tốt thế này
cậu đi tìm đâu ra. Nói đến cái gì mà tiểu mỹ nữ họ Du kia của cậu ấy,
đến thời khắc mấu chốt còn không có ích bằng tớ!”
Đến lúc này Bạch Dĩ Mạt mới nhớ gần đây do bận bịu quá, lại còn nhập viện nữa, sớm đã đem
Mộc Du Du lên chín tầng mây, nha đầu kia gần đây cũng không thấy quấn
lấy cô, không liên lạc gì, rất không bình thường.
“Chẳng qua là cậu
muốn gặp người ta chứ gì! Hầy, quả nhiên là cô bé lọ lem đi xe bí ngô,
vừa qua mười hai giờ đã lộ nguyên hình.”
Hướng Nhu cười to, khoác tay lên vai Bạch Dĩ Mạt rồi kéo đi, Bạch Dĩ Mạt cũng không cảm thấy khó
chịu, để mặc hắn ôm đi, cô phát hiện ra người này cũng ấm áp ra trò.
“Muốn đi đâu không?” Hướng Nhu thuận miệng hỏi.
Bạch Dĩ Mạt nghiêng người sang, nói với Hướng Nhu: “Cậu đừng nói tôi khác người là được! Tôi muốn… chơi tuyết.”
Bánh lái trong tay Hướng Nhu bỗng sượt đi, suýt nữa lệch khỏi làn đường, tâm trí của nha đầu này
“Cậu vẫn còn nhỏ chắc!”
“Cậu đã bảo sẽ đưa tôi đi mà, cậu không đi thì tự tôi sẽ đi.” Bạch Dĩ Mạt ngồi trở lại vị trí, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Được rồi, bà cô của tôi ơi, đi là được chứ gì?” Hướng Nhu đành phải chịu số
phận bất hạnh, có người như vậy chắc hắn tổn thọ vài năm mất.
Hướng Nhu thấy trên mặt Bạch Dĩ Mạt lộ ra vẻ tươi cười, thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn dường như thiếu cảm giác chân thật.
Hắn lái ô tô đưa cô đến Đức Thành Sơn nổi tiếng bên cạnh thành phố S.
Mấy năm gần đây Đức Thành Sơn phát triển sang lĩnh vực du lịch, chủ yếu là
vì nơi này có vị trí địa lý với điều kiện tiện lợi đã hấp dẫn không ít
du khách, nói trắng ra chính là hậu hoa viên của thành phố S lộng lẫy
hào hoa, bây giờ đang là giờ làm việc, chỉ cần lái xe hai tiếng là có
thể đến nơi, con suối nước nóng tự nhiên ở đây là nơi nổi danh nhất.
Hai người mang theo sự phong trần mệt mỏi đến đây, vào nghỉ ngơi trong một
khách sạn, khách sạn được xây trên sươn núi, phong cảnh tuyệt đẹp, phục
vụ hạng nhất, tuy đông nghịt người nhưng giá cả một đêm cũng khá tương
đối.
Hai người cầm lấy thẻ phòng và trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó
ngâm mình trong suối nước nóng rồi về đi ngủ, bây giờ đã là ba giờ sáng, ngoài cửa sổ gió mạnh thổi từng đợt cùng với những bông tuyết bay múa
trong không trung, Bạch Dĩ Mạt ngủ một cách say sưa vô cùng. Ngày hôm sau, Bạch Dĩ Mạt thức dậy trong tiếng gõ cửa của Hướng Nhu, cô
mang theo cơn ngái ngủ rời khỏi giường ra mở cửa, vừa mở đã chửi ầm lên.
“Mới sáng sớm đã thích chết hả! Tôi không ngăn cậu, cậu đừng có đến làm phiền tôi.”
Hướng Nhu nhìn Bạch Dĩ Mạt mặc áo tắm màu trắng rộng thùng thình, để hở từ
xương quai xanh lồi lõm kéo một đường thẳng xuống dưới, phong cảnh nới
đó như ẩn