XtGem Forum catalog
Trọn Đời Bên Em

Trọn Đời Bên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323893

Bình chọn: 10.00/10/389 lượt.

g dựa vào cửa liền trắng cả mặt, nhưng vẫn phải cố giả

vờ điềm tĩnh, làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng những biểu tình

xoắn xít này trong mắt Bạch Dĩ Mạt lại trở nên vô cùng tức cười.

Bạch Dĩ Mạt thẳng người đứng giữa cửa, ngăn cho hai người kia chạy trốn,

trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, lúm đồng tiền nhợt nhạt như ẩn như

hiện.

“Thật ngại quá, tôi muốn hỏi chút, cô nói tôi giả vờ không

tranh sự đời, vẻ mặt tươi cười, có phải chính là như tôi bây giờ không?”

Bị Bạch Dĩ Mạt nhìn chăm chú như vậy, sắc mặt Thương Lăng cực kỳ khó coi,

miệng sửng sốt nói không nên lời, cứ như những lời vừa rồi không phải

phát ra từ miệng của cô ta vậy.

“Ừm, chị Anh này, chị nói là ai mời hai người xuống chức thế! Tôi phòng bị rất tốt mà.”

Bạch Dĩ Mạt liếc nhìn bà cô thư ký Hoàng Anh gần bốn mươi tuổi, vẻ mặt khiêm tốn hỏi han.

Dù sao Hoàng Anh cũng là người làm lâu năm, cho dù bị đụng phải, nghĩ bản

thân hẳn cũng có mấy phần nắm chắc cứu vãn cục diện, tốt xấu gì cũng

phải nể mặt mình!

“Là bọn tôi nói vớ vẩn thôi, luật sư Bạch chớ để

trong lòng, Tiểu Thương vừa tới không bao lâu, con gái ấy mà, không biết che đậy miệng mồm, cô cũng đừng chấp nhặt gì với con bé.”

Bạch Dĩ

Mạt vừa nghe thấy thế, cũng gật đầu: “Chị Anh nói rất có lý, nhưng mà

chị Anh cũng là tiền bối của chúng ta, mặc dù tính chất công việc của

mọi người có khác nhau, sớm không thấy thì muộn cũng thấy, nếu như theo

chị nói là không chấp nhặt bọn tiểu bối này, thì có vẻ chị rất không có

phẩm chất rồi.”

Hoàng Anh liên tục xua tay, nụ cười kia cần bao nhiêu giả tạo là có bấy nhiêu giả tạo, đến nỗi có thể thấy những run rẩy nhẹ

trên mặt.

“Tôi không phải là có ý này.”

“Vậy thì chị có ý gì?”

“Luật sư Bạch à, cô cũng đừng làm khó chị Anh chứ!” Thương Lăng ngập ngừng nói.

Từ sớm Bạch Dĩ Mạt đã biết Thương Lăng này thích khua môi múa mép, cũng

may cô ta làm việc không qua loa, cho nên cũng không bị để ý, hôm nay

vừa khéo nghe được, Hoàng Anh này thì ra còn lợi hại hơn, bình thường

đối đãi với cô rất tốt, nhưng ai ngờ sau lưng người ta ân cần thăm hỏi

mười tám đời tổ tông nhà cô, cô còn cám ơn người ta.

Thật ra cô cũng

không phải dạng người tính toán, người ta nhiều chuyện, bạn có quản được không? Bình thường không nghe thấy thì không tính, hôm nay xem như thần xui quỷ khiến gặp được, lại còn nói những lời rất khó nghe, cô chắc

chắn sẽ không quên được, không trừng trị những người như thế này, sau

này khó đảm bảo sẽ không có người nào như thế.

Bạch Dĩ Mạt thôi không cười nữa, đưa mắt nhìn hai người trước mặt: “Tôi đạo đức giả cũng tốt,

làm ra vẻ cũng thế, sau này lỡ có phiền toái gì thì có thể che đậy, cô

gái này thích tám chuyện tôi hiểu tôi thông cảm, nhưng mà không ngờ

trong nội dung lại có ba chữ Bạch Dĩ Mạt tên tôi, tất cả mọi người đều

là đồng nghiệp, không khí ảm đạm đối với ai cũng không tốt, đúng không!”

Hai người nhìn nhau một cái, thản nhiên gật đầu, tuy trong mắt rõ có ý

không phục, nhưng bọn họ biết chuyện này cũng không phải có thể kết thúc đơn giản, hơn nữa Quý Phi Dương đối với Bạch Dĩ Mạt rất đắc biệt, đến

cuối người có hại không chừng chính là bọn họ.

“Xem như hôm nay tai tôi được ăn no, cám ơn!”

Bạch Dĩ Mạt đột nhiên nở nụ cười, nhưng nhìn trong mắt bọn họ lại thấy hốt

hoảng cẩn trọng, nụ cười khiếp cười như thế, so với giận tái mặt càng

làm cho người ta hốt hoảng thêm…

Quý Phi Dương vừa lên ban công đã

chứng kiến cách đó không xa xả đầy giấy bọc kẹo Đại Bạch Thỏ, Bạch Dĩ

Mạt dựa vào lan can mặc cho những cơn gió lạnh lưới qua.

“Cô thích bị đông cứng lại hả.”

Bạch Dĩ Mạt xoay người nhìn thấy Quý Phi Dương anh đi đến, người cũng như

tên, như một cơn gió nhẹ nhàng nhảy múa, người này cái gì cũng có thể cư xử ôn hòa, đúng là dĩ hòa vi quý mà!

“Không phải là anh dạy em sao? Một khi đông lạnhthì đầu óc mới rõ ràng được.”

“Cô chỉ thích xuyên tạc ý của anh, anh nói là động, là vận động1.”

1Đông (冻) trong đông lạnh và động (动) trong vận động đều có phát âm giống nhau.

Khóe miệng Bạch Dĩ Mạt nhếch lên: “Giống nhau cả thôi, bay giờ đầu óc em rất linh hoạt! Anh muốn nói chuyện thì em sẽ chăm chú lắng nghe.”

“Sao cô không biết nhịn một chút chứ?”

Quý Phi Dương nói một câu không đầu không đuôi, Bạch Dĩ Mạt nở nụ cười, xem ra nghe lén không chỉ có mình cô, những chuyện nhỏ nhặt thế này thì tựu ai cũng sẽ lắm mồm thôi.

“Không nhịn được, ngứa miệng.” Bạch Dĩ Mạt chỉ vào miệng mình.

“Cô cũng thật là! Đúng là miệng mồm không bao giờ chịu thua.” Quý Phi Dương bó tay, cô giống như cây xương rồng, có đâm thì đả thương người khác,

không đâm thì lại tổn thương mình, “Thượng Phong ngày nào cũng xin lỗi

rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”

“Chẳng ra gì cả, em cũng không bắt hắn ta tặng hoa xin lỗi, anh nói với hắn sau này đừng đưa nữa, em không chịu nổi.”

“Cô cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ cô có thể chọn người khác, nhưng sau

này đừng nghĩ rằng người ta lại chọn cô, nha đầu cô sao không biết phân

biệt nhỉ!” Quý Phi Dương hơi có chút cảm giác hận không thể rèn sắt

thành thép.

Bạch Dĩ Mạt một tay khoác lên vai Quý