
e vậy, Cố Hạ ném
ánh mắt tò mò về phía Triển Thiểu Huy, hỏi: “Triển thiếu, anh yêu mến
cô ấy sao?”
Hàng mi của Triển
Thiểu Huy khẽ nhướng lên, không trực tiếp trả lời ngược lại còn lòng
vòng hỏi: “Cô nói thử xem?”
Cố Hạ chăm chú tự
đánh giá, nói: “Tôi rất yêu mến Tô Linh, nghe nói cô ấy thông thạo năm
loại nhạc cụ, giọng hát lại rất hay, tôi cảm thấy một người phụ nữ
quốc sắc thiên hương lại tài năng như cô ấy mới xứng với anh, biết
cái gì là cùng đi tham gia các bữa tiệc xã giao, cũng sẽ không làm
anh mất mặt.”
Triển Thiểu Huy không
nói gì, ngược lại Trâu Nhuận Thành cười ra tiếng, “Đại ca không thèm
đâu, loại phụ nữ trong làng giải trí này dám mượn tiếng của đại ca
nâng cao giá trị của mình, thật là không biết tốt xấu!”
“Đúng thật là không
biết tốt xấu.” Triển Thiểu Huy nheo hai mắt lại, chậm rãi nói, người
phụ nữ này lão Tam cảm thấy ca hát cũng không tệ lắm, bọn họ chỉ
thuận tay đẩy lên một chút, một công ty dưới tay anh có mời cô ta đóng
quảng cáo, không ngờ cô ta còn nuôi cái loại suy nghĩ này, anh nói
với Trịnh Giang Hà: “Lão Tam, cậu xem rồi xử lí đi.”
Trịnh Giang Hà miễn
cưỡng nhìn lướt qua màn hình TV, “Gây áp lực lên công ty điện ảnh và
truyền hình, ra tay tiêu diệt luôn được không ạ?”
“Hả?” Cố Hạ há
hốc miệng, mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, “Vì sao vậy?”
Ánh mắt Trâu Nhuận
Thành kiêu căng, miệng không một chút cảm xúc, “Muốn trèo lên cây cao
thì có thể giải thích được, cô ta muốn yêu thương nhung nhớ thì cũng
phải xem lại thân phận của mình, không biết nông sâu thế nào ra ngoài
nói lung tung, không thể tha thứ.”
Cố Hạ nhíu mày, cô
cũng dần dần biết rõ gia cảnh của Triển Thiểu Huy, một người đàn
ông như anh ta người thường không thể ngấp nghé, có muốn vọng tưởng
cũng phải có đầy đủ tư cách, thấp giọng nói: “Cô ấy hát rất êm tai,
vốn tôi còn nghĩ hai người rất thân thiết, nói không chừng hôm nào
còn đến đây thăm anh, tôi vừa vặn cũng có thể xin chữ kí. Triển
thiếu, điều kiện của anh tốt như vậy, cô ấy thích anh cũng rất bình
thường, tại sao vì một chút chuyện như vậy đã hạ bệ người ta rồi
sao?”
“Muốn xin chữ kí?”
Trâu Nhuận Thành khinh bỉ nói, “Cố Hạ, cô đừng làm chuyện dọa người
này nữa, cô còn tưởng rằng trong làng giải trí hỗn loạn này còn có
người thuần khiết hay sao? Trên sân khấu một bộ mặt, xuống sân khấu
lại mang bộ mặt khác, hư tình giả ý (giả dối), loại người này chơi
đùa thì được, chỉ có người không biết nội tình như cô mới hâm mộ
thôi. Có tài là một chuyện, chỉ là không phải ai cũng có vận may như
vậy, người phụ nữ này chúng tôi đã nâng cô ta lên cho nên hiện tại
mới nổi như vậy, cô còn tưởng đại ca yêu mến cô ta sao?”
Cố Hạ không còn hứng
thú xem tiết mục này nữa, cầm điều khiển từ xa đổi kênh, thuận
miệng hỏi: “Triển thiếu, vậy anh yêu mến loại người nào?”
Triển Thiểu Huy nhíu
mày, không nói gì. Trâu Nhuận Thành ngồi bên cạnh lại nói thêm một
câu: “Dù sao cũng không phải là người như cô.”
“Tôi đương nhiên là tự
hiểu lấy.” Cố Hạ thản nhiên nói, ngay cả một cô gái xinh đẹp đa tài
như vậy mà Triển Thiểu Huy còn thấy chướng mắt, cô cũng sẽ không mơ
mộng hão huyền đâu. Cố Hạ nhớ tới báo chí có đưa tin tức về những
người nhà giàu, vẫn đáp lại: “Hẳn là người sinh ra trong nhà giàu
có, môn đăng hộ đối, chẳng nhưng nhan sắc chim sa cá lặn, còn phải
tinh tế đặc biệt, có thể linh hoạt ứng biến trong mọi tình huống;
nhân phẩm tốt, học thức cao, cầm học vị hàng hiệu từ nước ngoài,
biết vài thứ tiếng nước ngoài…”
Triển Thiểu Huy mây
trôi nước chảy nói: “Những thứ kia là để cho người khác xem.”
Cố Hạ mang một nụ
cười thẹn thùng, “Triển thiếu, hẳn là chỉ có một nhân tài như vậy
mới có tư cách thích anh.”
“Tư cách này, phải xem
đại ca có thích không đã.” Trâu Nhuận Thành lại nói chen vào, “Phụ
nữ nha, thật ra thì cởi quần áo ra đều giống nhau.”
Nếu có ngoại lệ thì
cũng chỉ là để chơi một chút mà thôi, cuộc sống của bọn họ không
giống với cuộc sống của Cố Hạ, ánh mắt sâu kín của Cố Hạ dời đi
chỗ khác: “Nếu như kết hôn, nhất định sẽ là người như vậy, Quý sư
huynh cũng thích một người như vậy.”
“Đừng có đánh đồng
tôi với Quý Phi Dương.” Giọng điệu của Triển Thiểu Huy mang theo một
vẻ nghiêm túc, lại cộc lốc hỏi: “Gần đây có tìm cậu ta không?”
Cố Hạ lắc đầu, “Tôi
cũng không có việc gì, tìm anh ấy làm gì?”
“Rất tốt.” Một nụ
cười nhàn nhạt hiện lên khuôn mặt của Triển Thiê