
ỗi năm
còn có thể được chia hoa hồng, đãi ngộ thì so ra còn kém những đồng
nghiệp khác nhưng mà nói với người vừa tốt nghiệp không lâu mà nói
thì rất khả quan.
Triển Thiếu Huy cân
nhắc một chút, “Đừng nghĩ nhiều, làm việc cho tốt, sau này có thể
chuyển công tác; nếu như Tiểu Ngũ nói cô làm việc không tệ thì cô
cũng có thể đến công ty tôi, tôi sẽ tăng lương cho cô.”
Cố Hạ nghe thấy câu
này thì rất vui mừng, đôi mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm,
“Vậy tôi cảm ơn anh trước.”
Mưa bên ngoài vẫn tí
tách rơi, như một khúc nhạc đàn cổ xưa, lại càng giống như một bài
hát ru con của người mẹ đang hát cho đứa con bé bỏng của mình,
hai người nói chuyện một
lúc rồi thôi, đêm càng lúc càng sâu, giọng nói của bọn họ ngày càng
thấp, mí mắt của Cố Hạ cũng nặng trịch, ngọn nến trên bàn rốt
cuộc cũng chỉ còn là một đống sáp nến, nến không còn, ánh sáng
của ngọn lửa bằng hạt đậu cũng tắt hẳn, mà trong này cũng không
còn cây nến nào khác.
Cố Hạ lạnh quá nên
tỉnh lại, sau đó cảm giác được có người bên cạnh, trời vừa tờ mờ sáng,
cô nhớ đến chuyện tối qua, nhìn sang bên cạnh quả nhiên là Triển
Thiểu Huy. Lúc này hai người đang nằm trên ván giường chật hẹp, thân
thể theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt ấm áp làm cho hai người dựa
sát vào nhau. Mặc dù là tình huống đặc biêt, hai người cũng không
làm gì nhưng dù sao thế này cũng không tốt, Cố Hạ vội vàng đẩy anh
ra, bối rối đứng dậy xuống giường, cả giày cũng không mang vào, đứng
ra rất xa.
Tính cảnh giác của
Triển Thiểu Huy rất tốt nên cũng đồng thời tỉnh lại, nhìn Cố Hạ
giống như đang tránh một con thú dữ hay một dòng nước lũ mà nhanh
nhẹn né ra, anh nhíu nhíu mày, phụ nữ muốn bò lên giường của anh
rất nhiều, anh chưa từng ở chung một chỗ với người phụ nữ nào suốt
cả đêm, mà anh vẫn đang ngủ, tối qua tốt bụng nên không đẩy Cố Hạ ra,
bây giờ biểu lộ trên mặt của cô gái này thật sự làm cho người ta
không vui, Triển Thiểu Huy phát ra một tiếng hừ lạnh mang theo một
chút buồn ngủ mông lung từ trong khoang mũi, ánh mắt tản ra vẻ lạnh
lùng.
Cố Hạ cũng nhìn ra
sắc mặt của anh không tốt, cố giả vờ nhưng tất nhiên là giấu đầu hở
đuôi hỏi: “Triển thiếu, mưa, mưa hình như đã ngừng.”
Ánh mắt Triển Thiếu
Huy có vẻ miễn cưỡng, chậm rãi ngồi dậy, ngồi sát vào mép giường,
giật giật cánh tay cứng ngắc, cũng không thèm để ý đến cô.
Cố Hạ ngồi trên chiếc
ghế bên cạnh, cầm lấy đôi vớ ẩm ướt mang vào, áo khoác cũng chưa khô
hẳn, mặc vào người vẫn nhịn không được mà run lên, đầu óc hỗn loạn,
xem ra vẫn rất lo lắng, sau nửa ngày mới thử mở miệng thăm dò:
“Chúng ta nên tranh thủ thời gian xuống núi.”
“Ừ” Gương mặt Triển
Thiểu Huy sáng tối không rõ, mái tóc đen nhánh hơi mất trật tự, ánh
mắt lạnh lẽo thẳng tắp ném về phía Cố Hạ đang ngồi trên ghế. Qua
một lúc lâu mới bước xuống mặc áo khoác vào, lấy một tờ tiền từ
trong túi tiền đặt trên giường, lãnh đạm nói một câu: “Đi thôi.”
Sắc trời xám trắng,
không khí ẩm ướt hơi nước, lá cây vẫn đọng lại những giọt nước, ướt
sũng, tuy đã hết mưa nhưng những giọt nước trên lá cây vẫn rơi xuống
làm quần áo ẩm ướt. Con đường lầy lội lại gồ ghề, vừa đi vài bước
thì giày đã dính đầy bùn, lại đang là đường xuống dốc, Cố Hạ bước
đi lảo đảo, nhiều lần suýt chút nữa là ngã sấp xuống. Triển Thiểu
Huy đi trước rõ ràng đã nghe thấy động tĩnh nhưng ngay cả đầu cũng
không thèm quay lại, Cố Hạ nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng
thầm nghĩ không biết tối qua có phải anh ta ngủ không ngon giấc không,
sau khi đứng lên thì mặt xụ ra một đống giống như người khác đang
thiếu nợ anh ta.
Đi tới vài bước, dưới
chân trơn trợt, vội vàng bắt lấy một nhánh cây, cả người không té
xuống nhưng mà đầu gối quỵ trên mặt đất, miệng Cố Hạ cũng phát ra
một tiếng hừ nhẹ. Vốn muốn nói Triển Thiếu Huy đi chậm một chút
nhưng lại nhìn thấy bóng lưng của anh nên lại ngậm miệng, cố chống
đỡ vài giây rồi tự mình đứng lên.
Triển Thiểu Huy biết
rõ cô bị ngã, Cố Hạ lại không chủ động cầu cứu anh, anh cũng không
cần phải giúp cô, bằng không chính mình lại tự làm mình mất mặt.
Nhưng đằng sau lại truyền đến một tiếng “Ai ui”, còn có tiếng người
ngã trên mặt đất, anh không thể không quay đầu lại, cả người Cố Hạ
ngã trên bùn nhão, quần áo đều dính bùn đất, dáng vẻ thật thảm,
anh đi tới xách cổ áo cô lên, nhíu mày, “Đi đường kiểu gì vậy hả?”
Cố Hạ nhỏ giọng nó