
này của em thế nào?”
Hai người cũng đã hai
tháng chưa gặp mặt, Cố Hạ cảm thấy có hơi lâu, chỉ là cảm giác của hai người
không giống nhau thôi. Cố Hạ như trước cười nói: “Em đã chuyển lên chính
thức, cũng rất thân thiết với đồng nghiệp, hiện tại đi làm rất vui vẻ.”
“Vậy là tốt rồi, chúc
mừng em nha!” Quý Phi Dương bật cười lớn, anh nhìn nhìn Cố Hạ, hỏi
dò: “Cố Hạ, bây giờ em có việc gì quan trọng không?”
Trong lòng Cố Hạ tung
tăng như chim sẻ, vội vàng lắc đầu: “Không có”
“Có thể giúp anh một việc
được không?”
Thoáng cái tinh thần
của Cố Hạ trở nên rất tốt, mặt đầy nắng xuân cười nói: “Quý sư
huynh, sao anh lại khách sáo như vậy? Có gì cứ nói thẳng đi.”
Quý Phi Dương nhìn chiếc
cặp trên tay rồi lại nhìn về một hướng khác, một người đàn ông còn
trẻ tuổi đứng cách đó không xa, trước mặt anh ta có nhiều thùng
giấy, Quý Phi Dương giải thích: “Đó là bạn của anh, hiện tại anh đang
cùng cậu ta chuyển một ít đồ, cầm chiếc cặp này không tiện lắm, em
có thể giữ nó giúp anh một chút được không? Tìm một cái ghế ngồi
đó chờ anh 10 phút là được rồi. Vốn dĩ anh muốn để nó lên xe, nhưng
mà xe đang đậu bên tòa nhà thương mại, vừa đi rồi lại quay về rất
mất thời gian.”
Cố Hạ liên tục gật
đầu, “Việc nhỏ mà, anh cứ đi trước đi.”
Quý Phi Dương bảo cô
đến quán nước giải khát ở xa xa ngồi một lúc, anh sẽ nhanh chóng
quay lại. Cố Hạ cười cười, “Mỗi ngày đều ngồi rất lâu ở văn phòng,
em đi tản bộ, tập thể dục một lát.”
Cô nhận lấy chiếc cặp
trong tay anh, chỉ vào bức tượng chỉ dẫn lối vào quảng trường, “Lát
nữa em đợi anh ở chỗ kia, nếu anh tới đó mà không thấy em thì gọi
điện thoại cho em. Anh đi trước đi, đừng để bạn anh chờ lâu.”
“Anh sẽ mau chóng tới
đấy!” Quý Phi Dường cười nói, khoát khoát tay với cô rồi lập tức
chạy về phía bạn của anh.
Cố Hạ nhìn theo bóng
lưng của anh, mày hơi nhướng lên, nhìn thấy Quý Phi Dương vô cùng vui
vẻ thoải mái, sương mù lúc hoàng hôn trên quảng trường rất ít cây
cối lúc này cũng trở nên chung linh dục tú (ý nói môi trường tốt
đẹp sẽ sinh ra những vật ưu tú), bên ngoài bây giờ không nhiều người
lắm, mặt trời vừa mới lặn,
bóng đêm bao trùm, bóng của những nhà cao tầng đổ xuống quảng
trường, ngọn đèn đường tỏa sáng vào lúc sắc trời chưa tối hoàn
toàn có vẻ yếu ớt tăm tối. Chiếc cặp trên tay không nặng, đồ vật bên
trong nhất định rất quan trọng với Quý Phi Dương, chiếc cặp màu đen
làm cho đáy lòng cô dâng lên một chút ngọt ngào như có như không.
Cô chầm chậm tản bộ
trên quảng trường, đi chưa được mấy bước thì đột nhiên có người từ
bên cạnh xông ra, cướp lấy thứ trên tay Cố Hạ, kể cả chiếc cặp của
Quý Phi Dương và túi xách của cô, tên cướp lấy xong thì như mũi tên
rời cung mà vội chạy đi.
Cố Hạ sửng sốt hai
giây, nhìn tên cướp chạy mất mới kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra,
vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa hô to: “Cướp, cướp…”
Người đi lại trên
quảng trường nghe thấy tiếng hô nhưng không có bất kì ai giúp đỡ, tên
cướp chạy thẳng một mạch vế hướng đường cái, Cố Hạ không bỏ cuộc
đuổi theo sau, may mắn hôm nay mang một đôi giày đế bằng, cô vưa đuổi
theo vừa lớn tiếng hô: “Cướp, ngăn hắn lại…này…”
Người đi trên đường
cái khá nhiều, nghe thấy tiếng cô ngược lại đều tránh sang hai bên,
nhường đường cho tên cướp, sợ mình bị đâm vào, người bên cạnh có
lòng tốt lấy điện thoại di động ra gọi. Cố Hạ từ khi lên đại học
đến giờ vận giữ thói quen rèn luyện cơ thể, lúc này cô chạy với
tốc độ nhanh nhất, nhìn thấy người đi đường không hỗ trợ thì da đầu
căng lên, ở phía sau liều mạng đuổi theo.
Một người chạy trước,
một người đuổi theo sau, người đi đường đều như nước gặp phải lực
hút mạnh mẽ tự động tách ra, tình thế rất căng thẳng, Cố Hạ đuổi
theo tên cướp suốt một con phố, tuy cô và tên cướp cách nhau rất xa
nhưng vẫn không chịu buông tha, tên cướp hiển nhiên không ngờ tới cô gái
này lại cố chấp như vậy, ở trên đường mà ầm ĩ như vậy rất dễ gây
sự chú ý của cảnh sát tuần tra, hắn vội vàng quẹo vào một con ngõ
nhỏ.
Cố Hạ vẫn đuổi theo
hắn vào con ngõ nhỏ, miệng vẫn còn hô, ngõ nhỏ càng vào càng sâu,
sau khi lướt qua một góc, phía trước tên cướp chính là bức tường cao
– hắn chạy vào ngõ cụt.
Tên cướp ngẩn người,
tiếng kêu to của cô gái đằng sau ngày càng gần, rất nhanh, Cố Hạ đã
đuổi đến, thở hồng hộc, hai tay cô chống nạnh thở hổn hển,
“Trả…trả…lại đồ cho tôi!”
Bóng đêm ngày càng
thêm sâu, trong con ngõ nhỏ chỉ có một bóng đèn mờ nhạt, tên cướp