XtGem Forum catalog
Trời Sinh Lạnh Bạc

Trời Sinh Lạnh Bạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324813

Bình chọn: 10.00/10/481 lượt.

rồi chứ?”

Kỳ An biến sắc, “Khinh Ngũ?”

Khinh Ngũ dường như sắp khóc, “Vương gia ta cũng phải viết vài lần, ngươi làm sao có thể một lần đã viết tốt? Mặc kệ thế nào, ngươi mau viết lại, ngươi mau viết lại! Cho dù là y như cũ, cũng phải viết lại một lần!”

Kỳ An mím miệng nhìn hắn, một hồi lâu mới cúi đầu xuống, viết lại những chữ kia.

Lần này Khinh Ngũ mới miễn cưỡng cầm đi, vừa đi vừa nghĩ, trở về sẽ nói với chủ tử rằng Kỳ An cô nương cũng phải viết đi viết lại mãi mới xong.

Ngoảnh mặt ngó xung quanh, trương ra khuôn mặt tươi cười, Khinh Ngũ cầm phong thư chạy về hướng vương phủ.

Sau giờ ngọ, Trường Lan vẫn đứng ở cửa, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu lên người nhưng nàng dường như không cảm thấy.

Mãi tới khi tiếng vó ngựa vang lên, Kỳ An thấy Trường Lan thân mình mềm nhũn, sắp té ngã.

Nàng còn chưa kịp kêu lên, đã thấy một nhân ảnh chợt lóe lên, một người từ đâu bay tới, đỡ lấy Trường Lan.

Nam tử kia mặc lam bào, đai lưng bạc, ánh mắt trong suốt, tươi cười ấm áp.

Trường Lan ngẩng đầu nhìn hắn, lệ quang lóng lánh, đôi môi kịch liệt run rẩy, nửa ngày không nói ra lời.

Nam tử cười, đỡ nàng đứng dậy, mở miệng, “Cô nương, cẩn thận.”

Thân mình Trường Lan chấn động, sắc mặt tái nhợt nhìn hắn.

Nam tử cũng đã buông tay ra, xoay người đi ra ngoài cửa. Một chiếc xe ngựa hoa lệ vừa vặn dừng lại, màn xen vén lên, lộ ra một đôi bàn tay trắng trẻo nõn nà.

Nam tử cẩn thận cầm, trên môi nở nụ cười, “Linh Chiêu, xuống xe.”

Linh Chiêu công chúa bước xuống xe. Quần áo trang sức càng tô điểm thêm cho dung nhan như hoa kia thêm rực rỡ.

Nam tử giúp đỡ nàng đi vào cửa, nhìn không chớp mắt.

Kỳ An đứng ở trong phòng, mà Trường Khanh đứng ở phía sau nàng.

Nàng đương nhiên thấy được gương mặt trắng bệch của Trường Lan, cũng thấy được nàng đứng tựa cửa, hơi thở yếu ớt. Nhưng, Kỳ An không động.

Trong tình yêu, trừ chính mình ra, không ai có thể giúp ngươi đứng lên.

Kỳ An nhìn người đang đi về phía mình. Đi tới trước mặt nàng, Linh Chiêu cười, “Tiểu Thất muội muội vẫn thanh lệ động lòng người như trước đây.”

Nam tử lúc này mới nhìn kỹ nàng, tươi cười sáng ngời, “Hóa ra ngươi chính là tiểu Thất!” Buông Linh Chiêu ra, đột nhiên tới gần nàng, chăm chú nhìn, “Tiểu Thất, còn nhớ Lục ca không?”

Nhớ rõ, nàng đương nhiên nhớ rõ.

Nhớ rõ cặp mắt trong suốt của hắn. Nhớ hắn nói, “Tiểu Thất, đừng sợ, tiểu ca đưa ngươi ra.”

Nhớ rõ hắn nhẹ than thở, “Tiểu ca để tiểu Thất bị thương, cho nên tiểu Thất tức giận sao?”

Cũng nhớ rõ vẻ chờ mong của hắn, “Tiểu Thất, gọi một tiếng tiểu ca đi, được không?”

Ấn tượng sâu sắc nhất, là sau khi nàng kêu một tiếng tiểu ca, trên môi hắn mãi đọng lại nụ cười.

Nhưng, nhưng nàng nhớ rõ, hắn gọi chính mình là “tiểu ca”, hắn trước khi ra đi cũng muốn nghe nàng gọi “tiểu ca”!

“Lục ca!” Nàng cúi đầu kêu một tiếng.

“Ừ! Tiểu Thất!” Hắn đáp.

Một giọt lệ nhẹ rơi, Kỳ An nhắm mắt. Tiêu Thất, đây là nước mắt của ngươi đúng không?

Vì sao trong gió tanh mưa máu vẫn có thể làm cho ngươi an tâm ôm ấp, giờ khắc này lại làm cho người ta cảm thấy muốn khóc? “Ngươi đúng là hắn sao?”

Kỳ An hỏi, nếu như đúng là hắn, vì sao lại quên hắn là tiểu ca của Tiêu Thất, là Lục công tử của Trường Lan?

Tiêu Lục nhìn nàng, trong mắt đong đầy vẻ có lỗi “Thực xin lỗi, tiểu Thất.”

An tĩnh nhìn hắn, là muốn nhìn sâu vào trong linh hồn hắn. Tiêu Lục cũng nhìn nàng không chớp mắt, trên mặt luôn là nụ cười ôn hòa.

'Ta đã xem mạch ngươi lúc đó, đó, xác thực là đã ngọn đèn cạn dầu.” Nàng tuy không dám nói y thuật của mình không có sai sót, nhưng là sinh tử mạch rõ ràng như vậy, nàng sao có thể phán đoán sai lầm?

Tiêu Lục khẽ lắc đầu, “Ta cũng không biết, lúc tỉnh lại chỉ biết đã được người cứu.”

Linh Chiêu xen vào nói, “Nói đến cũng là tiểu Lục mạng lớn, nếu không phải bản cung nhìn thấy, cũng sẽ không biết hắn còn tại thế.”

Tiêu Lục quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời.

Kỳ An hít một hơi, nhìn về phía Tiêu Vinh, “Năm đó Lạc Hoài Lễ không an táng cho mọi người sao? Bằng không sao lại không biết không có Lục ca trong đó?”

Đám người Tiêu Vinh nhất tề quỳ xuống, nghiêm mặt nói, “Lão tướng quân có lệnh, nếu có một ngày chết trận sa trường thì muốn được an táng cùng một chỗ với chúng tướng sĩ.”

Trường Khanh cũng chậm rãi quỳ xuống, “Lão tướng quân nói, lục ấm đất đỏ, chúng quân chôn thân ở đó, cớ sao Tiêu gia phụ tử lại khác? Sau khi Lạc tướng quân tới không bao lâu thì Tiêu Phú thúc thúc cũng tới. Thúc thúc là người hiểu rõ nhất tâm ý của lão tướng quân nên đã đem lão tướng quân và mấy vị công tử an táng chung một chỗ với các chí sĩ chết trận. Mấy hôm đó trời mưa to, người chết quá nhiều nên lúc an chôn cũng không thể xác nhận hết thân phận từng người.”

Kỳ An nhắm mắt lại, trong lòng rối như tơ vò.

Tiêu Dục, Tiêu Dục, không được tận mắt nhìn thấy người như vậy, thực là một chuyện đáng tiếc rất lớn.

Linh Chiêu bỗng nhiên chen vào nói, “Tiểu Thất, ý của phụ vương là thiên hạ rộng lớn, không có gì là không thể xảy ra, dung mạo giống nhau cũng có khả năng. Tiểu Lục đã mất đi trí nhớ, muốn kiểm chứng liệu đây có phải là Tiêu Lục