
giận lẫn đau khổ cùng có.
Thừa Chí quyến luyến không muốn rời tay khỏi nàng, Hoài Niệm cũng chỉ
muốn dính lấy một chỗ với hắn. Thừa Chí quàng tay qua vai nàng, Hoài
Niệm tựa vào người hắn, vòng tay ôm ngang thắt lưng Thừa Chí. Cuộc chia
ly đêm hôm đó dường như chỉ càng làm tình cảm của họ thêm tăng tiến.
Càng trải qua đau khổ mong nhớ, chỉ càng làm họ bất chấp tất cả để được ở bên cạnh nhau.
Hoài Việt cùng bốn tên thị vệ cũng vừa đánh vừa lui. Bích Tuyền thì được Hoả Diễm cung kính tháp tùng. Nàng thật tò mò muốn biết đại cuộc sẽ
nghiêng về phía bên nào. Hôm nay chạm mặt, tình hình càng lúc càng thêm
ly kỳ phức tạp.
^_^
Hai người dẫn đầu di chuyển rất chậm chạp. Cứ như thể bọn họ không muốn
kết thúc quãng đường kia vậy. Lại cứ ôm dính sát với nhau như vầy, người bình thường còn không thể đi nhanh chứ nói gì Thừa Chí. Hắn cứ từng
bước, từng bước vượt qua khu rừng cây rậm rạp, quen thuộc đi xuyên qua
Hỗn Thế trận, kéo mọi người xa khỏi khu vực thác nước kia.
Cuối cùng, bọn họ được dẫn đến một ngôi nhà tranh lẩn khuất sau vách đá. Tuy ngôi nhà không lớn nhưng cũng đủ ba gian, có sân trước sân sau.
Thừa Chí không hề khách sáo ngồi xuống bên bàn trà. Hắn bắt đầu thở hỗn
hển, cứ như thể mình vừa mới đi qua ba ngọn núi chứ không phải là ba
trăm thước. Mọi người lục tục kéo vào sau, mạnh ai nấy tự chọn chỗ ngồi
cho mình.
Hoài Việt và bốn tên hộ vệ đúng là đã tận lực ứng chiến. Khoảng đường đó không xa, mà Thừa Chí đi rất chậm nên bọn họ có thời gian giao chiêu
lâu hơn. Về được đến căn cứ, hai bên cũng gần như lưỡng bại câu thương,
ai nấy cũng đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Hai người đi cuối là Hoả Diễm và Bích Tuyền có vẻ như an nhàn nhất. Nữ
hộ vệ trong nhóm mau chóng đi vào nhà bếp, đem lên ấm trà và ly tách cho mọi người. Hoài Việt là người giơ tay ra chạm ấm trà trước, nhưng ngay
lập tức bị Hoài Niệm giật lấy. Hai người lại thi triển công phu giành
giật, khiến ấm trà cứ bay qua bay lại giữa bàn.
Do trảo pháp của Hoài Niệm tinh luyện hơn Hoài Việt, hắn lại tổn hao
nguyên khí khi phá trận và giao chiến với bốn tay thị vệ, nên cuối cùng
ấm trà rơi vào tay người em gái. Nàng rót trà vào chén, ân cần đưa qua
cho Thừa Chí.
Hoài Việt bất nhẫn la lên.
- Nữ sinh ngoại tộc. Không thể dưỡng, đúng là không thể dưỡng.Mọi người nhìn hắn cảm thán mà phì cười.
Không khí ngưng trọng, căng thẳng giống hệt như cuộc họp bàn của các đại ca
giới hắc đạo. Một bên bàn là đại hiệp Hoài Việt đang cố gắng trừng mắt
thật lớn, thiếu điều các tia vằn máu muốn bục vỡ ra hết. Một bên là y nữ Hoài Niệm híp mắt nhìn huynh trưởng như hổ báo nhìn thấy kẻ thù. Một
hung bạo, một sắc lạnh, không ai chịu nhường ai.
- Không ra thể thống gì? - Hoài Việt nổi nóng đập bàn. - Muội có chịu buông tay ra không? Hoài Niệm không cần trả lời, nàng chỉ việc dựa đầu vào vai Thừa Chí, hai tay càng ôm y gắt gao hơn. Vừa được thoả mãn tâm tình, vừa chọc tức được
đại ca, một công đôi chuyện, dại gì không làm.
- Thành Hoài Niệm, muội giỏi lắm. Ca sẽ về méc mẹ.Đối phương càng hung hăn, Hoài Niệm càng bạo dạng. Bàn tay nàng bắt đầu lần mò lên ngực áo Thừa Chí, âm mưu lén lút đi vào bên trong. Thừa Chí lấy
tay ngăn nàng loạn động, đồng thời đẩy Hoài Niệm ngồi đàng hoàng trở
lại. Nàng vì chọc tức đại huynh mà có thể làm ra loại hành động trẻ con
thế này. Nhưng Thừa Chí không phải trẻ con, định lực của y không đủ lớn
để chịu nổi mấy đòn quấy rối của Hoài Niệm. Thừa Chí hắn giọng, dùng vẻ
nghiêm túc, đạo mạo của Nghiêm sư gia mà nói chuyện.
- Thành công tử, chẳng phải chúng ta có chuyện quan trọng hơn để nói sao?
- Có chuyện gì quan trọng hơn cái con bé này? - Hoài Việt trả lời nhưng
mắt vẫn không rời đi, tiếp tục thi đua lườm nguýt với tiểu muội.
- Niệm nhi, muội thôi đi. - Thừa Chí chuyển sang phía Hoài Niệm.Nàng ngay lập tức cụp mắt xuống, ngoan ngoãn không thi gan với Hoài Việt
nữa. Tuy nhiên Hoài Niệm lại gửi ánh nhìn trông chờ đến Thừa Chí, nàng
muốn nghe hắn giải thích. Thừa Chí trực tiếp bỏ qua Hoài Việt, tập trung lý giải cho nàng nghe.
- Khu rừng mà mọi người xông vào được bày bố theo Hỗn Thế trận.Hoài Việt hừ mũi kinh thường, tỏ vẻ ‘lời của ngươi nói thật vô giá trị, ta
đã biết từ khuya rồi’. Thế nhưng Thừa Chí không có vẻ gì quan tâm đến
thái độ bất nhã đó, y chỉ chuyên chú giải thích cho Hoài Niệm thôi.
- Vùng đất ở giữa khu rừng, phía sau thác nước là lối vào địa cung bí mật của Lưu gia.
- Công tử.Lần này là mấy người hộ vệ xen vào ngăn cản. Thừa Chí chỉ giơ tay lên, bảo bọn họ câm miệng. Chuyện mà hắn muốn làm, các
hộ vệ lại dám can ngăn sao.
- Bên trong địa cung ẩn tàng toàn bộ bảo vật của tiền triều
mà các đời tổ tông Lưu gia cất giữ, là cơ sở phòng bị nếu đại cuộc có
xảy ra chính biến. Ngọn núi này tên gọi là Đông sơn, trích ra trong
thành ngữ ‘Đông sơn tái khởi.’
- Mau vào vấn đề chính, đừng dài dòng. - Hoài Việt chán nản cắt ngang.
- Ngươi dám ngắt lời công tử. - Mộc Tần nóng nảy la lên.
- Vô phép, thật không thể tha cho hắn được. - Sa Cát phụ hoạ.
- Y là thứ gì mà ta không dám cắt lới. - Hoài