
i đã mang danh thái tử Việt
Quốc, hai mươi năm được nuôi dạy chỉ để trở thành một vị vua đứng trên
muôn dân. Nhưng giờ đây, ngai vàng ở Quốc Chính điện sao lại xa xôi cách trở đến thế. Gần sáu mươi năm trong cuộc đời, chớp mắt mà đã trôi qua
rồi.
Có tiếng người mở cửa, Cảnh Hào ngẩng đầu nhìn chăm chăm, sau đó lại thở dài, tựa nhẹ vào lưng ghế.
- Phụ hoàng, Thanh Ngọc danh trà vừa mới pha đây. - Mạt Hối bưng khay đi đến gần ông.
- Con còn dám trở lại? - Cảnh Hào mệt mỏi lên tiếng.
- Nhi thần còn chưa có đi. - Hắn mỉm cười dâng trà lên.Cảnh Hào cầm lấy, đưa ly trà thơm phức lên mũi ngửi. Đã mười năm rồi, hương
thơm này vẫn chưa từng thay đổi. Chỉ có thương hải tang điền, con người
thì biến hoá khôn lường.
- Con không sợ bị giết sao? - Cảnh Hào khàn giọng hỏi.
- Nếu phụ hoàng muốn, có thể giết nhi thần lúc này. - Mạt Hối cười nhẹ.
- Không, ta không giết con. Lúc này ta đang rất tỉnh táo, ta không giết nhi tử của mình.
- Phụ hoàng vẫn chưa ngừng tập môn tà công đó sao? Chính tay người đã đoạt biết bao nhiêu mạng rồi.
- Ta không biết. - Cảnh Hào sầu thảm lắc đầu.
- Khi con còn ở bên cạnh người, mỗi tháng là một mạng. Khi nhi thần rời
đi, số lượng nhiều hơn gấp đôi. Bọn thuộc hạ của phụ hoàng luôn thay
người xử lý xác chết. Chúng đem thi thể đám cung nữ chôn hết ở rừng đào
gần Tiết Châu. Con làm sư gia ở đó hai năm, đã ghi chép không biết bao
nhiêu vụ án dấu xác. Tất cả đều bị đập chết một cách hung bạo, không hề
có dấu đao vết kiếm nào.Mạt Hối không nhanh không chậm nói
ra tất cả sự thật. Thảm án liên hoàn ở Tiết Châu, từ lâu hắn đã biết rõ
người nào làm rồi. Phái người điều tra, truy tìm manh mối, tất cả đều là động tác che mắt thiên hạ. Hắn luôn giấu đi vật chứng quan trọng nhất
có thể truy ra tung tích kẻ thủ ác. Bởi vì những kẻ muốn bắt Cảnh Hào,
chỉ có thể đi vào con đường chết. Với trình độ võ công của ông ta hiện
nay, trên dưới Lưu Gia đã không kẻ nào có thể đối đầu.
- Con cũng đã từng luyện Thôi Tâm chưởng mà, con phải biết
môn võ công này luôn có khuyết điểm. Chúng làm cho ta có thực lực kinh
người, cũng đôi khi cướp đoạt đi lương tri.
- Nhi thần biết. - Mạt Hối gật đầu. - Chính vì vậy con mới nguyện huỷ đi võ công.
- Ngốc nghếch, đứa con ngốc ngếch của ta.Cảnh Hào run rẩy
xúc động. Tình cảnh năm xưa ở Đông sơn lại một lần nữa tái hiện trước
mắt ông. Nhi tử mà Cảnh Hào yêu thương nhất, kỳ vọng nhất lại phủi tay
vứt bỏ tất cả. Hắn dụng chưởng lên người mình, nhưng không khác gì đánh
vào người lão cha này. Lúc đó ông có biết bao nhiêu thất vọng cùng đau
đớn.
- Con không ngốc, chỉ chán ghét bản thân không thể làm chủ
chính mình. Con không muốn mất hết ý thức đi giết người, hai tay dính
đầy máu mà chạy thẳng xuống địa ngục.
- Con trách ta sao?
- Chính phụ hoàng cũng tự hiểu bản thân. Nếu không tại sao người tự nhốt mình ở Đông sơn, tại sao vội vàng trút hết công việc lên người thừa kế? - Mạt Hối nhìn thẳng vào mắt Cảnh Hào phán xét. - Vì người biết bản
thân không có khả năng chấp chính. Người biết sự sáng suốt đang từng
ngày, từng giờ rời bỏ mình.
- Con cũng bỏ đi. - Cảnh Hào thì thào.
- Đúng, nhi thần muốn bỏ trốn. Nhưng bây giờ con đã hiểu, mình phải quay trở lại.
- Trả thù ta ư?
- Không! - Mạt Hối nhẹ giọng. - Để kết thúc tất cả.Cảnh Hào một lần nữa nhìn người thanh niên trước mặt. Hắn sở hữu dung nhan giống hệt tổ phụ năm xưa. Đôi mắt đen thăm thẳm sâu không thấy đáy, chiếc mũi cao thẳng chính trực đầy kiều ngạo. Chỉ có nét môi mềm mại là giống Tử
Lan vô cùng. Mạt Hối thừa hưởng vẻ đẹp đó từ mẫu thân mình. Mỗi lần Cảnh Hào nhìn hắn đều nghĩ đến người xưa, yêu thương khôn cùng.
- Ta nhớ con sinh ra trong đêm ba mươi tháng chạp. - Ánh mắt Cảnh Hào bỗng nhiên mềm mại trìu mến.
- Vì thế người mới đặt tên con là Mạt Hối, sự kết thúc của đêm cuối
cùng. - Hắn bạc môi cười nhẹ. - Cái tên này đã trở thành định mệnh của
con, người có trách nhiệm kết thúc những đêm dài tăm tối của họ Lưu.
- Không được đâu, Mạt Hối. Dòng dõi Lưu thị có thiên mệnh cai trị thiên
hạ. Triều đại của chúng ta vĩnh viễn trường tồn, không thể nào kết thúc
được. - Cảnh Hào nắm lấy tay hắn khuyên nhủ.
- Nếu con không làm, cơn ác mộng của phụ hoàng sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
- Ác mộng? Ta ... đang mơ sao?
- Đại cuộc đã định, cũng đến lúc tỉnh giấc rồi. - Mạt Hối thở dài.Cảnh Hào cứ lẩm bẩm, không thể nào tin rằng mình đang mơ được. Ông đang ngồi đây, cảnh này là thật chứ không phải mơ. Lẽ nào, từ ngày Bạch Lăng quân tràn vào hoàng cung, Cảnh Hào đã bắt đầu lạc vào cơn ác mộng. Lẽ nào
bốn mươi năm lưu lạc của cuộc đời ông chỉ là ảo cảnh hoang đường.
- Đáng lẽ con không nên bỏ đi, đáng lẽ con có thể kết thúc
mà không làm liên luỵ đến nhị đệ. Nếu không phải con biến mất, người sẽ
không tìm đến Trường Thanh, không biến đệ ấy thành kẻ như bây giờ. Phụ
hoàng, Trường Thanh đã mắc bệnh trầm kha, người còn muốn chất thêm gánh
nặng lên vai đệ ấy. Phụ hoàng không quan tâm Trường Thanh đã đau khổ thế nào sao?
- Ta sao phải quan tâm? - Cảnh Hào ráo hoảnh trả lời. - Ta đang trừng phạt nó mà.